Nghiêm mặt nói với nhân viên cửa hàng: “Được rồi, chúng tôi thanh toán.


Vẻ mặt của nhân viên cửa hàng đầy sự khó hiểu, đây là…bị sao vậy.

Vu Tịch bị Cố Lâm Hàn kéo ra ngoài, bĩu môi, ra dấu với nhân viên cửạ hàng mặt đang ngơ ngác, người này, đầu óc có vấn đề.

Nhân viên cửa hàng bất giác nở nụ cười, đôi tình nhân này thật là ngọt ngào.

Vu Tịch phỏng đoán muốn biết mọi người nghĩ như thế nào, nhất định sẽ rắt ngạc nhiên.


Hai người mua xong đồ, Vu Tịch nói: “Buổi tối không muốn trở về ở nữa, ở cùng với Vu Điềm rất là phiền.


Cố Lâm Hàn nhớ ra người phụ nữ lúc nãy đứng ở cửa.

“Đó không phải là em gái của em sao…ồ, đúng rồi, chính là cô ta, là người em gái mà đã cướp bạn trai em đúng không?”
Vu Tịch nhìn chằm chằm cố Lâm Hàn:
“Bạn trai cái gì!”
Cố Lâm Hàn hừ một cái.

Chỉ là, có thể nhìn trúng em gái của cô, không nhìn trúng cô, ánh mắt người đàn ông này cũng chẳng ra gì.

“Em nên cám ơn em gái em, nếu không, cái tên ẻo lả đó và em ở bên nhau, ẻo lả như vậy, nội tiết tố nam có thể không cao, đến lúc đó, người đau khổ sẽ là em.


“Hừ, chỉ có nội tiết tố nam của anh cao!”
“Đương nhiên, nếu không sao có thể chỉ một lần là trúng chứ.


Vu Tịch cố ý ủ rũ mặt mày nhìn chằm chằm vào anh.


Ha, thật sự là biết dác vàng lên mặt.

Cố Lâm Hàn cười, xoay người: “Được rồi, không muốn ở cùng thì không ở cùng, ở đây chắc vẫn còn phòng, đi thôi.


Tuy nhiên, đi đến trước quầy lễ tân…
“Xin lỗi, bây giờ chúng tôi chỉ còn một phòng, bởi vì có một trường đến bao hết tểt cả các phòng rồi.


Quầy lễ tân rất xin lỗi, người đàn ông này vừa mới lái một chiếc Ferrari đến, là một cậu chủ nhà giàu có, bóng lưng rất tuyệt, cho nên vốn dĩ không mụốn để anh đi vài nhưng vẫn để anh vào rồi.

Nhưng mà, phòng thật sự là hết rồi.

Vu Tịch nói: “Chỉ một cái thôi? Không đặt…chỗ khác có thể ở sao, ký túc xá công nhân hay gì đó…”
“Không có…chúng tôi chỉ có một cửa hàng tạp hóa với một cái giường, vậy, ngài tôn quý như vậy cũng không thể ờ đó được.


Có thể, có thể, cô có thể…
Nhưng cố Lâm Hàn ở phía sau trực tiếp lấy chứng minh lại.


“Bỏ đi, ở một phòng là được rồi.


Cái gì?
Vu Tịch nhìn anh.

Cố Lâm Hàn nói: “Em nhìn cái gì, em lớn lên trông an toàn như vậy, lại còn thận trọng như vậy, không cần thiết.


(I
M
Vu Tịch nói: “Có lẽ nên sợ là tôi đi, chúng ta đếm thật tỉ mỉ quá khứ xem, có lẽ anh
vẫn còn những vấn đề sót lại từ quá khứ, tôi không có.

”.