Xe của người đàn ông này thật sự quá đẹp.

Nhưng xe là biểu tượng tượng trưng cho địa vị của một người đàn ông, chiếc Ferrari này trông rất đẹp, cũng nói trắng ra chiếc xe này rất đắt, Vu Điềm nghĩ, nếu cô ta ở trước mặt người khác bước lên bước
xuống trên chiếc xe này nhất định sẽ khiến người khác rất là ghen tỵ.

Cô ta ở phía sau nghĩ nghĩ, cầm lấy điện thoại gọi điện cho Tả Kinh Luân.

“Kinh Luân, anh có thể giúp tôi kiểm tra xem biển số xe của ngày hôm đó rốt cuộc là ai không?”
“Ồ, tôi tra ra rồi nhưng quên nói với cô, đó là xe của cố Lâm Hàn.


Cố Lâm Hàn?!
Mặt Vu Điềm kinh ngạc: “Chính là người đó, người đàn ông lái chiếc siêu xe cả ngàn vạn?”

“Đúng vậy, anh ta mua rất nhiều biển số xe một lần, đoán có lẽ là mỗi một chiếc dùng một cái đi, sao vậy, cô lại nghĩ đến xe của anh ta rồi? Cũng phải thôi, thật ra nhà bọn họ cách nhà cô cũng rất gần đó, cô rảnh rỗi cũng có thể gặp mặt cũng là việc rất bình thường.


Tả Kinh Luân nói gì sau đó Vu Điềm một câu cũng không nghe được nữa.

Cô ta mơ hồ cúp điện thoại, mở điện thoại lên tìm kiếm.

Khó khăn lắm mới tìm thấy được một bức ảnh của Cố Lâm Hàn trên Weibo.

Quả nhiên chính là người đàn ông này…
Hừ, còn nói nhà của hai người bọn họ rất gần, vậy cô ta qua đó sao lại xui xẻo như vậy, không gặp được người đàn ông này dù chỉ một lát, nếu không bây giờ làm gì đến lượt Vu Tịch.

Vu Điềm tức giận nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân nhất định phải tìm cơ hội đem người đàn ông này tóm vào lòng bàn tay.

Rốt cuộc Vu Tịch sao mà có thể có được cơ hội gặp Cố Lâm Hàn chứ.

Vu Tịch và Cố Lâm Hàn dựa theo địa chỉ lái xe đến nơi.

vẫn chưa đến gần lắm Vu Tịch đã bảo cố Lâm Hàn dừng lại trước.

Để tránh có người theo dõi xe của cố Lâm Hàn, bọn họ cũng xem như đã cố hết sức ngăn chặn rồi.

Dừng xe xong sau đó đi vào trong.

Cố Lâm Hàn nhìn nơi này.

Nhìn xung quanh, đây là một tòa nhà dân dụng đã cũ nát, dưới đất xem ra cũng đã đổ nát lắm rồi, khiến người khác cảm thấy rất bẩn.


Anh dường như đang quan sát xung quanh, ở bên cạnh lên tiếng: “ở đây không phải là quá tàn rồi sao.


“Cái này…, có lẽ là để che giấu, bọn họ cũng không thể quang minh chính đại mà làm.


Cố Lâm Hàn nói: “Vậy sao có thể đảm bảo an toàn đây.


“ờm, tôi lên mạng xem thấy bảo phá thai cũng rất đơn giản, giống như cái thai tôi nhỏ như vậy, uống thuốc là giải quyết đưọ’c rồi, dù sao…mọi ngưò’i dều làm như vậy, có lẽ vẩn đề cũng không quá ló’n đi.


“Vậy ý là nói ngay cả bản thân em cũng không dám bảo đảm.


“Tôi, tôi đã tìm hiểu rất kĩ lưỡng rồi.


“Tìm hiểu ở đâu?”
“ờm…”
Cố Lâm Hàn nhìn cô thật lâu sau đó quay đầu đi vào trong trước.

Dụng cụ khám chữa bên trong rất thô sơ, cũng không dám viết gì về phòng khám, chỉ viết mỗ chữ phòng khám trung y, sau khi đi vào…
Y tá ở phía trong nhìn Diệp Ninh, đã nhìn cả buổi.

“Cô là người mà ngày hôm qua đã liên lạc với chúng tối?”
ờm, là tôi.


“Phá thai đúng không.


“Đúng vậy.


“Hơn một tháng?”
“ừa, còn chưa đến hai tháng.


“Được rồi, đưa tiền trước, một lát chúng tôi sẽ làm cho cô thật tốt.


Y tá nhìn cũng nhiều rồi, đối với Vu Tịch không nóng cũng không lạnh, chỉ nhìn nhìn Cố Lâm Hàn ở bên cạnh.

Vu Tịch cũng không ngốc như vậy, nhìn người đó nói: “Đưa tiền bây giờ? Nếu tôi đưa tiền rồi các người khônh làm cho tôi thì phải làm thế nào.


Y tá cười cười nhìn cô.

.