Vu Tịch nhìn lại phía sau, than khóc:
“Oa, bây giờ phải làm như thế nào?”
Có tức giận mà không có chỗ nào để xả giận ra, cô liếc nhìn cố Lâm Hàn đang không có biểu cảm gì ở bên cạnh, nói:
“Này, anh là một người đàn ông cao lớn, có thể có một chút chủ kiến hay không, đã có thể phá thai từ lâu nhưng bây giờ thì tốt rồi, anh nói xem nên làm như thế nào bây giờ.


Lông mày của cố Lâm Hàn từu từ nhăn lại.

Oa…
Vu Tịch khóc thút thít nhìn phòng khám ở phía sau.


Nếu như sớm biết được như vậy, vừa rồi đã không chậm trễ, nếu không thì không phải đã phá thai xong rồi sao.

Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn những người này, sau đó vội vàng đi theo cố Lâm Hàn đi vào trong xe.

Cố Lâm Hàn khởi động xe.

Vu Tịch nhìn lại phía sau, than khóc:
“Oa, bây giờ phải làm như thế nào?”
Có tức giận mà không có chỗ nào để xả giận ra, cô liếc nhìn cố Lâm Hàn đang không có biểu cảm gì ở bên cạnh, nói:
“Này, anh là một người đàn ông cao lớn, có thể có một chút chủ kiến hay không, đã có thể phá thai từ lâu nhưng bây giờ thì tốt rồi, anh nói xem nên làm như thế nào bây giờ.


Lông mày của cố Lâm Hàn từu từ nhăn lại.

Vu Tịch kêu lên:
“Việc trong nhà của các anh, lẽ nào anh không nên đi giải quyết hay sao?”
Cố Lâm Hàn nói:
“Cũng không phải là tôi để cho người trong nhà phát hiện ra, em cho rằng tôi muốn như vậy hay sao?”
“Bây giờ anh nói anh không muốn, vậy lúc đó, thời điểm anh bắn, sao không lệch một chút, thì cũng không đến mức như thế này.


“Vậy lúc đó không phải vì em kẹp chặt như thế thì tôi cũng sẽ không muốn rút mà rút không ra được.



“Anh!”
Khuôn mặt của Vu Tịch đã trở thành màu gan lợn.

Nhưng đúng vào lúc này, cả người lại muốn nôn.

Đây còn không phải là kiểu buồn nôn
thường ngày.

Từ buổi sáng sớm, cô đãn bắt đầu nôn nghén.

Cô che miệng lại nôn khan.

Nôn khan xong, sự hờn giận trong lòng cũng càng nặng thêm.

“Tôi, tôi thật tốt, vậy mà lại bị bắt làm mẹ, lại còn phải sinh con cho một người đáng ghét như vậy, tôi, làm sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ.


“Vu Tịch!” Cố Lâm Hàn nghiến răng quay đầu lại, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt đầy nước mắt của Vu Tịch, lập tức, giống như là sắp khóc.

Cố Lâm Hàn sững sờ.

Vu Tịch không thể kiểm soát cảm xúc của chính mình.


Rõ ràng, cô là một người rất mạnh mẽ, nhưng mà, không hiểu tại sao, trong lồng ngực có một cảm giác rất khó chịu, khiến cho chiếc mũi của cô theo đó nhìn không
được mà chua xót.

Cảm thấy tức ngực, còn tưởng rằng muốn nôn, đột nhiên cảm giác không thể tin đươc khiến cô thấy tủi thân, trực tiếp cô cũng rơi nước mắt.

“Tôi… tôi mới có bao nhiêu tuổi đâu mà đã phải làm mẹ, tôi, tôi cảm thấy mình còn chưa qua tuổi dậy thì, oa oa oa…”
Trong lòng cố Lâm Hàn cũng có một cảm giác chua xót, ngay lập tức lồng ngực không nhịn được cũng thấy nặng nề.

Từ trước đến nay, Vu Tịch không phải là một người hay khóc.

Lớn như thế này rồi cũng chưa có khóc mấy lần, nhưng mà lần này, nước mắt chảy xuống giống như không thể ngăn lại được.

Đột nhiên cô ngồi ở đó, cong miệng lên bắt đầu khóc.

Giống như có rất nhiều thứ tủi thân.

.