Chương 17:

 

Vu Tịch lên xe, sờ vào chiếc xe thấy không tồi.

 

“Này, xe mới, không tồi nha.”

 

Cố Lâm Hàn liếc nhìn người phụ nữ không có học thức này.

 

Tốt xấu gì cũng là cô cả nhà họ Vu, thật là.

 

Anh nói, “Ngồi yên đi.”

 

Nói xong, anh nhấn chân ga phóng ra ngoài.

 

“Ui da…” Vu Tịch cảm thấy suýt nữa mình bị văng ra ngoài.

 

Nhưng, chiếc xe này thích hợp cho người ta làm chuyện mờ ám.

 

Có tiền thật là tốt…

 

Cô cũng thích những thứ như này, đáng tiếc cô không có tiền, không mua nổi, chỉ có thể sờ như thế này.

 

Xe đắt như vậy, tốc độ vừa đủ, chứ đừng nói là đi dạo trên phố, hấp dẫn ánh mắt của bao người, làm người ta sảng khoái.

 

Đáng tiếc…

 

Gần đây Vu Tịch thấy trong dạ dày hơi chua, cứ ngồi như thế, cô hơi buồn nôn.

 

“Không được, không được, Cố Lâm Hàn, anh định đưa tôi đi đâu, tôi muốn nôn, muốn nôn…”

 

Cố Lâm Hàn cau mày nhìn cô.

 

Trong đầu người phụ nữ này có quá nhiều quỷ kế, anh không dám tùy tiện tin cô.

 

Biết đâu cô lại muốn bỏ trốn.

 

“Muốn nôn, cũng phải nhịn cho tôi.”

 

“Đến họng rồi, anh mau dừng xe.”

 

“Nhịn!

 

Vu Tịch ngẩng đầu, “Anh muốn tôi nuốt xuống hả?”

 

“…” Cô không kinh tởm như vậy đâu.

 

Cố Lâm Hàn giữ tay lái, chân ga đã nới lỏng hơn nhiều.

 

“Cô có thể có chút học thức được không, nói ra những lời ghê tởm như vậy, rốt cuộc cô có phải là phụ nữ không thế.”

 

Sắc mặt Vu Tịch như đưa đám: “Thật sự, thật sự, muốn nôn, tôi không nhịn được, tôi…”

 

Cuối cùng Vu Tịch không nhịn được nữa, trực tiếp ngửa đầu về phía trước…

 

Tỏa sáng, nôn lên chiếc xe 6000 vạn mà anh mới mua.

 

“Vu! Tịch!”

 

 

Khi đến chỗ rửa xe, Vu Tịch đã nôn sạch, lúc này mới cảm thấy thoải mái.

 

Đến lúc người rửa xe nhìn thấy xe cũng đau lòng, lại nhìn Cố Lâm Hàn sắc mặt xanh mét.

 

“Cậu Cố, nội thất cái xe này…”

 

“Đổi cái mới.”

 

“Cái nệm…”

 

“Vứt đi.”

 

Người rửa xe lắc đầu, người phụ nữ này lợi hại thật, sao lại nhẫn tâm nôn ra xe.

 

Vu Tịch đỡ eo ở bên kia, nhìn biểu hiện ninja rùa của Cố Nam Thương, nôn lên chiếc xe này cô cũng đau lòng mà.

 

“Chuyện đó, xin lỗi, tôi thực sự không nhịn nổi nữa… ai bảo anh khăng khăng đưa tôi đi theo, tôi thấy ở kia một đêm cũng không tồi.”

 

Cố Lâm Hàn đã bị chọc tức đến mức nói không nên lời, lúc này đang nhìn về phía trước, không thèm nhìn cô.

 

“Đường đường là cô chủ nhà họ Vu lại ở cái nơi đó, còn quen biết với tôi, tôi không muốn để người khác nghe thấy lại hạ giá, nhất là bây giờ trong bụng cô còn có…”

 

Mặt Vu Tịch lập tức đen lại, “Được rồi, anh đừng nói nữa!”

 

Vốn Vu Tịch sống ở một nơi như vậy, đã khiến anh kinh ngạc.

 

Theo lý mà nói, nhà họ Vu làm sao có thể để cô nghèo kiết xác như thế.

 

Mặc dù nhà họ Vu vẫn luôn thiên vị em gái cô, nhưng anh cũng đã nghe bọn Cố Tân Tân nói qua.

 

Anh không thèm nói thêm, chỉ ậm ừ, “Cô cứ coi như một đêm vợ chồng trăm đêm ân nghĩa đi.”

 

“…”

 

Ngay lúc Vu Tịch bị anh nói như thế muốn chửi người thì điện thoại Cố Lâm Hàn vang lên.

 

Anh nhìn tên người gọi trên điện thoại, cau mày.

 

Vu Tịch liếc nhìn thấy một cái tên, chính là cái tên kia, Hứa Khả.

 

Bọn họ vẫn qua lại…

 

Nhưng cũng phải thôi, bây giờ cô ta chuẩn bị là chị dâu họ anh mà.

 

Ngày ngày nhìn người phụ nữ mà mình thích thể hiện tình cảm với anh họ mình trước mặt mình, không biết trong lòng anh khó chịu như nào.

 

Bây giờ tâm lý anh méo mó, có phải là vì lý do này không?

 

Trong lúc Vu Tịch đang suy nghĩ lung tung, thì Cố Lâm Hàn ở bên kia đã bắt đầu nói chuyện điện thoại.