Sau này, dù sao cũng sẽ có lúc Vu Tịch phải hối hận.

Vu Điềm đến tận chỗ của cố Tân Tân ở xa.

Sau khi xuống xe, còn không thể vào cửa được, chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi.

Cố Tân Tân cố ý trì hoãn ba mươi phút mới đi ra.

Đi ra nhìn thấy Vu Điềm vẻ mặt chân thành đứng đó, Cố Tân Tân lẩm bẩm nói một

câu:
“Nịnh nọt như vậy, chắc chắn là không có lòng tốt.


Nhìn thấy bọn họ đi ra, Vu Điềm cũng không tức giận một chút nào, còn mang bộ dạng rất vui mừng, nói:
“Vu Tịch, cho chị, em lo chị sẽ dùng đến nó, vội vàng mang đến đưa cho chị.


Vu Tịch cầm lấy nhìn xem, đó là một giấy thông hành, hiện tại tại cô cũng không ra nước ngoài, làm sao cần dùng tới nó.

“Vu Điềm, em đừng làm chị sợ, có gì em cứ trực tiếp nói, rốt cuộc em làm sao vậy, không phải là em bị bệnh nan y chứ, đột nhiên đang yên đang lành, lại tới đưa đồ vật cho chị.


Vu Điềm tay chân luống cuống nói:
“Vu Tịch,… chính là em muốn nói với chị, em mới mà chị em thân thiết nhất của chị.


cố Tân Tân ở bên cạnh nói:
“Vậy cô buông bỏ Tả Kinh Luân ra trước, tôi lập tức tin tưởng cô.



Vu Điềm nghe xong, nghiêm túc nói:
“Em… nếu như chị thật sự yêu thích Kinh Luân, em lập tức chia tay với anh ta.


Cố Tân Tân ha ha cười lớn, còn có thể như vậy.

Vu Tịch nói:
“Đừng, Tân Tân, cậu đừng hãm hãi tớ, tớ mong hai người nhanh chóng tóc bạc già đi, để không để lạl tổn hại đến người khác.


“Ha ha ha, chính là có thể nhìn thấy cô, rõ ràng có chỉ số thông minh không cao, chúng tôi không cần, không muốn ảnh hưởng chỉ số thông minh của thế hệ sau, đúng không.


Vu Điềm liếc nhìn cố Tân Tân, càng cảm thấy tủi thân.

Cô ta biết người bạn này của Vu Tịch, mặc dù rất muốn tức giận, nhưng mà hiện tại không phải lúc.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt mờ sương như sắp khóc.


“Chị, người bạn này của chị có phải là có hiểu lầm gì với em hay không, nếu như em có chỗ nào chưa tốt thì em nhận sai…”
“Được, việc mà cô làm sai chính là cách chúng tôi quá gần, hãy cách xa một chút, ngay lập tức chúng ta sẽ trở nên thân thiết nhiều hơn.

” cố Tân Tân nói.

Vu Tịch liếc nhìn cô ta, cũng không thể hiểu được rốt cuộc cô ta đang có suy nghĩ
gì-
Vu Tịch lười phải nói tiếp, chỉ đành nói:
“Được rồi, chị cũng đã cầm đồ rồi, vậy cứ như vậy đi.


Lúc này…
Điện thoại của Vu Tịch lại vang lên.

.