“Vừa rồi thật sự chị đã nói sao? Vu Điềm, đừng có trợn mắt nói dối, rốt cuộc vừa rồi là ai nói, vừa rồi cũng không phải chỉ có chị với em ở đây, vừa rồi cố Tân Tân cũng ở đây.


Cố Tân Tân nghe vậy vội vàng nói:
“Đúng vậy, vừa rồi là tôi nói, lỗ tai của cô có vẫn đề phải không?”
Bộ dạng Vu Điềm giống như bị dọa cho sắp khóc.

Em biết hai người là bạn bè, nhưng mà em chỉ muốn giúp chị, xin lỗi…”
Nghĩa là, bọn họ là bạn bè, chắc chắn là cùng một giuộc.

Cố Tân Tân thật sự muốn tát Vu Điềm một cái tát, dám ở chỗ này khóc thút thít châm ngòi ly gián.


Vu Tịch nói:
“Đúng vậy, một người bạn của tôi, đều giúp tôi nói chuyện, Vu Điềm, còn em chính là cái gọi là em gái của chị lại ở chỗ này trêu đùa kì quặc chị, nói là chỉ số số thông của em thấp hay là cố ý đây?”
Cố Lâm Hàn nhìn chằm chằm Vu Điềm, ánh mắt của Vu Điềm chuyển động, vội vàng nói:
“Em không nghĩ được nhiều như vậy, thật xin lỗi, có phải là em không nên nói hay không, từ nhỏ em đã không thông minh như chị, chị cũng biết mà.


“Đúng vậy, lúc đầu chị rất có cảm tình với anh ta, lúc đó em không giúp chị nói một câu với anh ta, mà là chơi chán ngất người đàn ông này, em mới nói nhường lại cho chị, tặng cho chị một món đồ dùng rồi, đây là em đang bố thí hay là cười nhạo chị? Xin lỗi rác của em dùng không cần phải vứt lung tung, không có ai thấy hiêm có mà thèm muốn, mà em, cười nhạo chị đủ rồi, em cũng có thể rời đi rồi, phải không?”
Vu Điềm nên sớm biết được cái miệng của Vu Tịch này không thể trêu chọc được.

Nhìn như thế này, cô ta nhìn cố Lâm Hàn ở một bên cũng sẽ không có ấn tượng tốt đẹp gì với mình, vì thế vội vàng thay đổi lời nói, cô ta không muốn ngay bây giờ xé rách mặt ra với Vu Tịch.

“Em sai rồi, chị, em thật sự sai rồi, cái miệng của em thật ngu ngốc, thật xin lỗi, chị, chị đừng trách em có được hay không?”
Vu Tịch cũng lười nói chuyện cùng cô ta.

Vu Điềm nhìn thấy cô quay người, muốn rời đi, lập tức vươn tay ra bắt được tay cô.

Đương nhiên là cô ta muốn ngồi lên chiếc xe này.

Có thể ở chung một chỗ nhiều hơn với cố Lâm Hàn trong một khoảng thời gian, bảo cô ta làm cái gì cô ta đều đồng ý.

Cô ta nhìn lướt qua chiếc xe hơi sang trọng này.

Cũng không biết chiếc xe này bao nhiêu tiền, nhưng mà đã là xe của cố Lâm Hàn thì sợ rằng sẽ không có chiếc xe nào rẻ tiền, nhìn từ bên ngoài như vậy thì có thể nhìn thấy được nội thất sang trọng ở bên trong, chính là nhìn không giống với những chiếc xe bình thường, nghĩ đến, từ trước tới nay cô ta còn chưa từng ngồi qua chiếc xe sang trọng như thế.


Cô ta nắm lấy tay của Vu Tịch nói:
“Chị, chị nhẫn tâm để một mình em ở đây gọi xe taxi sao.


Vu Tịch liếc nhìn cô ta, dừng lại.

Vu Điềm còn thật sự cho rằng lúc này có cái gì tốt.

Vu Tịch trực tiếp lấy điện thoại ra, mở một phần mềm.

“Chị sẽ gọi đặt xe qua ứng dụng em, gọi cho em một chiếc xe đặc biệt, rất an toàn.


Vu Tịch nói xong, thật sự đã đặt xong xe.

“Chị…”
Vu Tịch nói xong, lập tức xua tay, ngồi vào ghế lái phụ trên xe.

Sau đó Cố Lâm Hàn cũng lên xe.

ở phía sau, cố Tân Tân hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng quay người trở về đoàn làm phim.


Vu Điềm ở chỗ này rất tức giận.

Nhưng mà hiện tại cô ta thật sự không thể xé rách mặt ra với Vu Tịch được.

Cô ta lên vvechat, nói với Vu Tịch:
‘Vu Tịch, cảm ơn chị đã đặt xe cho em, lúc
nãy là em không tốt, đã nói sai, hi vọng sẽ không gây ra phiền phức cho chị, nếu lần sau chị dạy bảo em nhiều hơn thì em sẽ không nói sai nữa.


Vu Tịch liếc nhìn những lời nói của cô ta, hừ một tiếng, trực tiếp tắt điện thoại đi.

Cố Lâm Hàn ở một bên liếc mắt nhìn thấy.

Lái xe, ở trong một không gian nhỏ hẹp, bầu không khí giữa hai người có một chút xấu hổ.

Một lúc sau.

.