Cố Lâm Hàn cũng tháy kì lạ, cô ăn món có khẩu vị nặng như thế, da dẻ của cô vẫn còn đẹp như nước chảy, cũng được coi như là ông trời ưu ái.

Cô ngồi xuống, trước tiên cầm móng heo lên ăn.

Cô cầm lên, vừa nhấm nháp, vừa nói với cô:
“Tôi còn chưa nói là tôi đói, anh đã bảo Vô Ưu đi mua rồi.


Gọi đồ ăn bên ngoài, cố Lâm Hàn không thích, một số nhà hàng anh chọn được thì đều không có bán đồ mang về.

Vì vậy, lần nào anh cũng bảo Vô Ưu đi mua,.

cố Lâm Hàn trợn trắng mắt nhìn cô, nói:
“Tối nào mà em không bảo đói đâu.



Vu Tịch bĩu môi, mỗi ngày nửa đêm cô đều đói, cũng không thể trách cô được.

Cố Lâm Hàn nói:
“Trách cho việc nửa đêm em đói, lại không có đồ ăn gì ngon, lúc này, đồ ăn cũng khá ngon, em có thể ăn nhiều một chút.


“ừ ừ, cái móng heo này mùi vị rất ngon, anh cũng ăn đi.


“Được rồi, em ăn của em đi.


Cố Lâm Hàn nhìn bộ dạng cô ăn móng heo không để ý đến hình tượng, lắc đầu không nói nên lời.

Nhưng mà, một chút đồ ăn yêu thích của cô, lập tức liền ăn hết.

Thích ăn, còn đều là những đồ vật nhà làm, vừa rẻ lại vừa ngon.

vẫn là rất dễ nuôi.

Cho dù sau này có ăn quá nhiều, cũng sẽ không không có đồ ăn.

Cố Lâm Hàn phát hiện ra anh còn rất thích bộ dạng được dỗ dành đến vui vẻ của cô.

Mặc dù không đói lắm, nhưng mà nhìn cô ăn ngon như vậy, anh cũng ăn nhiều hơn hai miếng.

Cố Lâm Hàn nói:
“Ăn chậm một chút, đừng để bị nghẹn, lại không phải là chưa từng ăn qua, ăn giống như là sau này mỗi ngày sẽ không được ăn nữa vậy.



Vu Tịch nói:
“Đó là, nếu như sau này anh không thèm quản tôi nữa, vậy thì không phải là tôi không được ăn nữa hay sao.


Cố Lâm Hàn nghẹn họng.

Anh nhìn cô, dừng lại một chút rồi nói:
“Được rồi, em ăn từ từ, nhà của chúng ta không thiếu đồ ăn như thế này cho em.


cố Lâm Hàn liếc nhìn cô, nói:
“Xem ra, thật sự em từ nhỏ tới lớn chưa từng ăn đồ ăn ngon, một chút đồ ăn như vậy đã có thể làm em ăn vui vẻ như vậy, bố của em không phải là chủ tịch quốc hội Vu hay sao, chủ tịch quốc hội tiền trợ cấp cũng đủ cho em ăn chứ.


“Số tiền ít ỏi đó không đủ để mẹ đi làm đẹp.


Cố Lâm Hàn cau mày:
“Bà ấy chấp nhận đi làm đẹp cũng không mua đồ ăn cho em sao.


Vu Tịch nói:
“Tôi còn nhớ lúc còn nhỏ, khi tôi còn học tiểu học, buổi sáng mỗi ngày, mẹ của tôi cho tôi và em gái tôi mỗi người một que kem, tôi ăn rất vui vẻ, nhưng mà sau này có một ngày, tôi về muộn, tôi nhìn thấy… mẹ của tôi còn cho Vu Điềm thêm hai hai đồng tiền, thì ra, mỗi ngày tôi ăn kem năm xu tiền, còn em ấy ăn kem hai đồng năm
xu…
Cô cười khổ.

Nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nói:
“Đây chính là chuyện nhỏ, nhưng mà, những chuyện khác anh có thể tự nghĩ ra.


Cố Lâm Hàn cảm thấy rất tức giận.


Cùng là con ruột của mình, làm sao có thể đối xử khác nhau như thế.

Vu Tịch nói:
“Bố tôi luôn nói tôi không bằng được Vu Điềm, phản nghịch, lại hay gây chuyện, không có một chút tính khí của của con gái, đàn ông sao, ở bên ngoài vội vàng, chỉ có thể nhìn thấy những thứ bên ngoài của tôi, nhìn thấy tôi không phải là một cô gái tốt, nhưng nhìn không thấy được từ nhỏ tôi đã bị mẹ ném sang một bên như vậy, quản lý cũng không quản lý.


Vu Tịch lắc đầu nói:
“Nhưng mà vẫn còn tốt, như vậy tôi cũng học được rất nhiều điều.


Cố Lâm Hàn nhìn cô, cô còn cố thể học
được nhiều thứ?
Không phát hiện ra là cô như vây, hừ.

Vu Tịch nói:
“Tôi học được lúc ở trường bị bắt nạt, ai đánh tôi một cái, tôi sẽ đánh người đó hai cái, lúc bị nhà trường chèn ép, ai nhìn tôi với vẻ mặt không tốt, thì chắc chắn tôi cũng không cho người đó một vẻ mặt tốt, dù sao, cũng không có ai chống lưng cho tôi, vậy thì tồi sẽ tự học, khi đánh nhau, cho dù tôi có đau, thì tôi cũng sẽ không cho người ta được thoải mái, như vậy, mặc dù tôi bị đánh, nhưng mà lần sau người ta cũng không dám đến khiêu khích tôi, bởi vì biết rằng, đánh tôi, tôi sẽ đánh lại, mà khi tôi đánh lại, mọi người cũng bị đau.


Cố Lâm Hàn im lặng nhìn cô.

Vu Tịch dùng một ngôn ngữ bình thường nhất để kể lại mọi chuyện thẳng thắn, nhưng mà nghe xong cố Lâm Hàn cảm thấy rất chua xót.

Vu Tịch thở dài nói:.