Làm những thứ bẩn thỉu bắn tung tóe lên mà không biết nó đã văng vào đâu.
Lại bắn thẳng lên quần, lại còn là bộ phận nhạy cảm ở giữa…
Mấu chốt chính là ngay sau khi cô xin lỗi liền xông thẳng đến giúp anh lau đi.
Nơi đó có thể chạm vào sao ?
Lúc ấy anh cũng không muốn nói gì, chỉ muốn ném người phụ nữ này ra ngoài ngay lập tức, cũng không biết là ai đã đưa đến, thật đáng lo ngại.
Tuy nhiên, anh vẫn chưa cho cô biết chuyện này, hừ một tiếng anh liền nhìn cô, “Cô… cô… Tôi quá lười để nói về cô, quên nó đi.”

Cái quái gì thế ?
Vu Tịch ngẩng đầu lên nhìn, câu nói nửa chừng của anh khiến cô có chút không hiểu.
Vu Tịch hừ một tiếng, “Dù sao, chỉ vì những chuyện nhỏ mà anh lại nhắm vào
tôi.
cố Lâm Hàn nói, “Không phải chỉ vì một chuyện nhỏ.

Thôi quên đi, tôi không muốn so đo với cô.”
Chuyện này cũng coi như xong, cho dù anh có thái độ không tốt lắm cũng không nói thêm, lại chưa từng thấy cô gái cáu kỉnh nào lại trực tiếp cãi nhau với anh.

Hơn nữa, những câu nói ra thật vô lý.

Thật sự không tha cho người khác thì thôi, lại có thể nói ra những câu đạo lý.
Anh cảm thấy tính tình của mình cũng không tệ nhưng khi nhìn thấy cô liền không thể kiềm chế được giọng điệu của mình nữa.
Giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy cô gái này thật phiền phức.

Vu Tịch trừng mắt nhìn anh, tuy nhiên nhìn anh lúc này vẫn thấy buồn cười, nhịn không được liền phải mím môi lại.
Cố Lâm Hàn nhìn cô, “Cô cười cái gì vậy ?”
Vu Tịch nghiêng đầu, “Không có gì.

Lúc đó
tôi cũng không ngờ có một ngày, chúng ta lại ở đây bàn chuyện kết hôn.”
Đúng vậy, ai mà biết được.
Đến bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy thật sự rất bất ngờ.
Vu Tịch vẫn xem xét những thứ của mình.
Anh đã tham gia rất nhiều cuộc thi trước đây, cũng đã đạt được nhiều danh hiệu khác.
Nào là vận động viên ném bóng chày giỏi nhất, giải vô địch bóng rổ đại học, vô địch giải cờ vây.
Ngoài ra còn có một số giấy chứng nhận giải thưởng thú vị, trên đỏ viết rằng vô địch kỳ thi tuyển sinh đại học môn toán cấp thành phố…
Cố Lâm Hàn từ phía sau quan sát, cau mày nói, “Cô đang làm gì vậy.”

Những thứ đó cố Lâm Hàn không muốn
trưng bày ra bởi vì cảm thấy nó có chút trẻ con nhưng Thư Nhã lại muốn đặt nó ở đó.
Khi còn nhỏ, anh đã tham gia rất nhiều hoạt động và nhận được rất nhiều giải thưởng.

Khi đó anh thường được mẹ mang ra để khoe với mọi người, mặc dù mọi người đều sẽ khen ngợi không ngớt nhưng anh vẫn luôn cảm thấy điều đó thật trẻ con.
Vu Tịch nghiêng đầu nói, “Anh có rất nhiều giải thưởng.”
Cố Lâm Hàn bước tới, nhìn những thứ đã được trưng bày trong nhiều năm như vậy.
Bản thân anh cũng đã không nhìn đến những thứ đó trong một thời gian dài.
Năm đó… Anh đúng là học không ít thứ, một số thứ bị buộc phải học và một số thứ là học do sự bốc đồng của mình.
Lúc này, thấy Vu Tịch nhìn mình như vậy, lại cảm thấy rất tự hào.