“Tiểu Cảnh thật tinh mắt, thật tinh mắt đấy.


Thư Nhã cạn lời nhìn Tiểu Cảnh, “Tiểu Cảnh, phải kêu là chị dâu, thật là…”
Vẻ mặt của Vu Tịch rất bất đắc dĩ.

Phía sau, Cô Lâm Hàn híp híp măt, một phen xách sau cổ của Tiểu Cảnh, lập tức xách người đi ra ngoài.


Vu Tịch cười nhìn Tiểu Cảnh.

Cậu bé trắng trắng mềm mềm, có gien hoàn mỹ của nhà họ cố, tất nhiên lớn lên sẽ rất xinh đẹp.

Vu Tịch nhìn cậu bé, bỗng nhiên nghĩ, đứa con trong bụng này của chính mình, không biết, về sau có thể giống như Tiểu Cảnh hay không, đáng yêu giống như là một con búp bê.

Vốn dĩ cô cũng không phải rất thích trẻ con, lúc này lại tràn đầy kiên nhẫn, nhìn cậu bé không tự chủ được nở nụ cười.

“Được rồi, đừng hung dữ như vậy chứ.

” Cô ôm lấy Tiểu Cảnh nói.

Cố Lâm Hàn trừng mắt nhìn Vu Tịch một cái.

Ngày sau đó, Vu Tịch nhíu nhíu cái mũi với anh.

Thư Nhã cười nhìn một màn như vậy, thật ra trong lòng vô cùng thỏa mãn.


Phía sau, cố Thiên Nhai cũng ra đây, nhìn phong khách cãi cọ ồn ào này, đi tới bên cạnh Thư Nhã.

Thư Nhã nói, “Ông nhìn đi, Vu Tịch vẫn rất tốt.


Cố Thiên Nhai nhìn như vậy, nhìn như thế, có vẻ là Vu Tịch đã rất dễ dàng được mọi người chấp nhận.

Nhưng thật ra là ông ấy có chút ngoài ý muốn.

Nhưng mà, Vu Tịch cười tủm tỉm, nhìn dáng vẻ có vẻ không thể khiến cho người khác chán ghét được.

Cố Thiên Nhai hừ lạnh, “Vần là muốn xem sau này ra sao.


Rốt cuộc, đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày mới thấy lòng người.


Hiện tại mới đến trong nhà, cũng không biết cô như thế nào đâu.

Thư Nhã bĩu môi, không biết cố Thiên Nhai như thế nào lại có ý kiến như vậy với Vu Tịch.

Cố Lâm Hàn có tình địch, ha ha ha ha
cố Thiên Nhai nhìn như vậy.

Vu Tịch đã ngồi xuống.

Tiểu Cảnh trực tiếp lại đi lên.

.