Ỷ bảo cô ta không có chút ánh mắt nào sao? Đã cùng nhau tới rồi còn không biết.

Tuy rằng, khi đó, bọn họ thật đúng là còn chưa ở bên nhau đâu.

Hứa Khả ngừng lại.

Nhẫn nhịn nhìn Vu Tịch, “Trước kia hai người không phải là bạn bè sao? Hơn nữa vẫn luôn hay cãi nhau.



Vu Tịch chớp mắt, “Thế à, tôi cho rằng yêu đương đều như vậy đâu, không có việc gì thì cãi nhau, tăng thêm chút tình thú, như thế nào, chị cùng anh lâm lệ không phải như thế à?”
Đúng thật là Hứa Khả càng chán ghét Vu Tịch này.

“Chúng ta, tam quan của chúng ta tương đối giống nhau, không hay cãi nhau lắm.


*
Tam quan: chỉ những góc nhìn định nghĩa về thế giới bao gồm nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan.

Vẻ mặt Vu Tịch ra vẻ đáng tiếc, “À, như vậy thật là nhàm chán nha.


Cố Lâm Hàn cúi đầu nhìn Vu Tịch.

Vu Tịch mới trưng ra vẻ mặt tự tại nở nụ cười.

“À, chị Hứa Khả, em không phải nói hai người nhàm chán, mọi người từng người có cách sống của mỗi người, dù sao em là người không thích nhàm chán, đương nhiên hai người cùng chúng ta không giống nhau.



Hứa Khả cắn cắn môi, nhìn đến Thư Nhã lại đây, hỏi, “Đây là hai người dự định kết hôn sao?”
Cố Lâm Hàn gật đầu, “Đúng vậy.


Trong lòng Hứa Khả lập tức cảm thấy rất đau.

Cảm giác đau đớn tột đỉnh.

Vu Tịch híp mắt nhìn, nhìn Hứa Khả thâm tình ngóng nhìn cố Lâm Hàn, trong lòng không nói có vào nhiêu ghê tởm.

Ghê tởm một cái…
Cô bỗng nhiên bưng kín miệng mình.

“Oẹ…”
Cô trực tiếp trước đi về phía sau, vị trí của toilet vị trí còn rất gần, cô đi vào trong toilet.

Cố Lâm Hàn vốn đang nhìn Hứa Khả, cảm thấy được Vu Tịch vào toilet, trực tiếp xoay người đi theo qua đi.

Hứa Khả sửng sốt.


Vu Tịch vào toilet, nhưng thật ra không muốn nôn, ghê tởm cũng chỉ là cảm giác của tâm lý, chính là không quen nhìn cái biểu cảm kia của Hứa Khả, hừ, cô còn ở
nơi này đâu, đã bắt đầu muốn quyến rũ lẩy Cố Lâm Hàn sao!
Còn nhu nhược đáng thương như vậy mà nhìn người ta, thật là…
Đàn ông đều thích cái loại biểu cảm này sao?
Quá ghê tởm!
Ghê tởm một trận xong, cô rửa sạch tay, lại nghe ở bên ngoài cố Lâm Hàn hỏi vào:
“Vu Tịch?”
“Vu Tịch, không có việc gì đi?”
Vu Tịch nghe thấy được, lại lề mề trong chốc lát, mới đẩy cửa ra.

Cố Lâm Hàn đi tới trước mặt cô.

.