Vừa lôi kéo Vu Tịch vừa nói: “Đi vào trước đi.


Vu Điềm bĩu môi, đi theo sau, nhìn Cố Lâm Hàn, vẻ mặt biểu hiện lên dáng vẻ nhất định phải giành được.

Đây là một cửa hàng có danh tiếng rất cao.

Nội thất bên trong rất tráng lệ huy hoàng, mọi đồ trang trí đều có giá trị rất lớn.

Tô Hành vẫn còn đang mắng Vu Tân Nông.

“Ông thử nhìn con gái ông xem xem có phải bị ngu hay không, lời nói của con bé nó có ý tứ gì thế, dù sao sẽ không đến nàng trong tay nàng liền không để bụng, mọi người không tặng quà cho con bé chính là không muốn tiêu thêm tiền lên người nó, ông xem người nhà của Kinh Luân trước nay sẽ không làm như thế, có người là người của gia tộc, lại có cả gia

giáo, nhưng cũng có người thuộc gia tộc khác lại không như thế! Không thể ngờ được là bọn họ lại có thể keo kiệt bủn xỉn đến mức khó tin đến như vậy.


Vu Điềm nghe thấy hai chữ Kinh Luân, còn ngẩng đầu lên nhìn.

Lúc này, đã sớm có người bước tới đây giới thiệu.

“Tiên sinh, phu nhân, bà cố đã có giải thích qua, mọi người tới đây là để lựa chọn lễ phục, các ngài có thể xem thử trước.


Vu Điềm vừa nhìn thấy, ở trên
váy có treo một cái mác giá.

Trị giá của bộ lễ phục này, hình như gần mấy chục vạn…
Tô Hành cũng chú ý tới cái này, nhất thời cho rằng bản thân đã nhìn nhầm.

Nhưng mà, nhìn thêm vài lần nữa, trên đó vẫn là nhiều con số không.

Tô Hành nghĩ thầm, không thể có khả năng, chắc đây là đi thuê, chứ không phải mua.

Tô Hành nói: “Cố gia tới nơi này
để thuê quần áo hay sao?”
Người phục vụ cười: “Ngài cứ nói đùa, quần áo ở đây của chúng tôi chỉ dành để phục vụ cho một số người, cho nên đồ ở đây đều được đặt may riêng.



Người phục vụ nhìn bà ta, dáng vẻ giống hệt như đang nhìn một con dế nhũi.

Tô Hành đỏ mặt, trong lòng còn cảm thấy kỳ quái, bọn họ chắc không thể có nhiều tiền như thế, thật sự sẽ mua quần áo ở đây.

Mà ở bên kia, Vu Điềm nhìn
những lễ phục xinh đẹp ở đây
Đồ quý giá thật có khác…
Chưa kể đến việc sờ vào vải cảm thấy thoải mái, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy, chỉ cần mặc vào nhất định sẽ rất xinh đẹp.

Một bộ thôi cũng đã mấy chục vạn.

Cô ta vừa sờ nắn vừa nhìn, phát hiện Cố Lâm Hàn và Vu Tịch đi cùng nhau vào bên trong, cô ta nhanh chóng bỏ quần áo xuống rồi đi theo.

Vu Tịch quét mắt nhìn một vòng các loại lễ phục.

“Chọn cái nào cũng được hay sao?”
Cô lười thay đổi nhiều bộ đồ như vậy, cảm thấy tất cả đều không khác gì nhau cho lắm.

Nhân viên cửa hàng nói: “Đúng vậy, ngài xem thử nên chọn cái nào.


Cô ngẩng đầu nhìn cố Lâm Hàn.

Cố Lâm Hàn nhìn thấy một chiếc váy hở lưng.


Anh nói: “Mặc cái này trước thử xem.


Vu Tịch đồng ý.

Nhân viên cửa hàng lập tức chuẩn bị xong xuôi, đi vào bên trong lấy nó.

Rất nhanh, đã mặc xong lễ phục rồi.

Bởi vì không phải là váy cưới, chỉ là một bộ lễ phục, cho nên khi mặc vào cũng rất dễ dàng.

Chiếc váy dài màu xanh biếc, phía sau lộ bóng lưng xinh đẹp.

cố Lâm Hàn híp mắt, nhìn cô nhấc váy đi ra ngoài.

Những đường cong trên lưng của Vu Tịch, hoàn toàn để lộ ra ở bên ngoài, vô cùng xinh đẹp.