Vu Tịch nhìn đến, đó là tin nhắn từ một số điện thoại lạ.

“Vu Tịch, sắp đến sinh nhật của em rồi, anh nhớ rõ em luôn nói, muốn một con búp bê BJD, khi đó chúng ta đều rất nghèo, không đủ tiền mua, nhưng mà, anh vẫn
luôn khắc ghi trong lòng, nghĩ có một ngày có thể mua tặng cho
em.

*Búp bê BJD: Mau búp bê này mô phỏng theo cơ thể người thật, có các khớp trên cơ thể cho phép người chơi tạo bất kỳ tư thế nào của búp bê: ngồi, đứng, vắt chân tay, múa, thậm chí cả các tư thế như tập yoga… Những khớp này được tạo bởi những khớp hình cầu; và vì thế chúng mới có cái tên chung là Ball Joint Doll
BJD
hay là búp bê khớp câu.

Vu Tịch sửng sốt.

Lập tức nhớ ra đây là ai.


Là Tả Kinh Luân.

Cô khẽ hừ.

Trả lời lại một câu: “Năm đó thích, bây giờ chưa chắc còn thích, chúng ta đều không phải là trẻ con nữa, anh cũng là người sắp kết hôn rồi.


Chỉ có điều, ngược lại Vu Tịch nhớ ra, sắp đến sinh nhật của mình rồi sao?
Cô kiểm tra thời gian.

Đúng vậy, sắp đến cuối tháng.

Sinh nhật của cô vào tháng mười một, thuộc cung bọ cạp.

Cố Tân Tân vẫn luôn nói, trêu chọc ai cũng không được phép trêu chọc cô, cung bọ cạp đứng đầu danh sách “thù lâu nhớ dai”.

Vu Tịch là một người thù dai, cho nên, Tả Kinh Luân đắc tội với cô, cả đời này đừng nghĩ ở chỗ cô giả làm người tốt.

Tả Kinh Luân vừa thấy, lập tức
trả lời: “Đó đều là do gia đình bắt ép, anh không muốn kết hôn chút nào.

Vu Tịch nói: “Đừng, anh mau kết hôn đi, đừng gây tai họa cho người khác, anh và Vu Điềm quả thực là trời đất tạo nên một đôi.


Lúc này cô thực sự hy vọng hai người bọn họ có thể nhanh chóng kết hôn.

Kết hôn rồi, đỡ phải không có việc gì đến chỗ cô gây chuyện.

Tả Kinh Luân định nhắn lại, nhưng lại phát hiện chính mình bị

chặn cho vào danh sách đen.

Anh ta tức giận ném điện thoại di động xuống và nhìn con búp bê BJD trước mặt.

Vu Tịch thực ra chưa từng tổ chức sinh nhật.

Trên đường, Vu Tịch đi đón cố Tân Tân cùng quay trở lại thành phố, đi xe của cố Lâm Hàn.

Ò’ trên xe, cố Tân Tân cũng nhắc đến.

“Vu Tịch, tớ nhớ rõ sắp đến sinh nhật của cậu rồi nhỉ.


Cố Lâm Hàn thoáng cái nghiêng đầu sang nhìn nhìn.

Anh không nghe cô nhắc đến chuyện này.

Ngày sinh nhật đối với một số người không quan trọng, nhưng mà, mỗi lần tổ chức sinh nhật, đều là một lần tụ tập, cho nên ai cũng làm.

Nhưng Vu Tịch từ trước đến nay chưa từng được trải qua.

Vu Tịch thực sự không có bất kỳ cảm xúc nào về ngày sinh nhật.

Chỉ có điều, có người nghĩ phải tổ chức cho mình, quả thực trong lòng cảm thấy thật ấm áp.

Vu Tịch biết, chuyện này chắc chắn là Cố Lâm Hàn nói cho Thư Nhã, nếu không, làm sao Thư Nhã có thể biết được.

Đôi khi Cố Lâm Hàn rất tinh tế và chu đáo.


Vu Tịch chưa vào trong nhà xem thử, bởi vì trang hoàng có rất nhiều đồ vật để lung tung lộn xộn,
cho nên, Thư Nhã cũng nói, không cần cô đi giám sát, bà ấy đã để cho thư ký Trần trông coi roi.

Phía trước Vu Tịch đã xem qua bản thiết kế, đều do nhà thiết kế chuyên nghiệp thiết kế ra, cố Lâm Hàn nêu ra ý tưởng, cũng có nhân sĩ chuyên nghiệp đi làm, không cần Vu Tịch phải bận tâm lo nghĩ gì cả.

Ngày vào nhà mới được tổ chức trước ngày sinh nhật của Vu Tịch một ngày.

Bời vì cách rất gần, Vu Tịch và
cố Lâm Hàn chỉ cần thong thả đi qua là được.

Bên kia, Vu Điềm và Tô Hành đã đên roi.

Nhưng không ngờ, Vu Điềm lại gọi Tả Kinh Luân cùng đi tới.

Cô ta chính là cố ý gọi Tả Kinh Luân đến, vốn dĩ Tả Kinh Luân không muốn đi, nhưng anh ta nghĩ lập tức là sinh nhật của Vu Tịch, anh ta quyết định đến đây.

Bây giờ rất khó để nhìn thấy Vu Tịch, chỉ có thể tận dụng cơ hội như thế này.

Vu Điềm đã nói với anh ta về chuyện có thể cô ta đã có thai.

Lúc đó Tả Kinh Luân không có cảm giác gi, dù sao, bây giờ mang thai nhiều, phá thai cũng không khó.