Vu Tịch gọi Tô Hành một tiếng: “Mẹ.


Vu Điềm cũng nhìn chằm chằm Vu Tịch từ phía sau.

Vu Tịch đã có thai.

Cô ta nghĩ, cho đến tận bây giờ cô ta cũng không nhận ra, Vu Tịch này ngụy trang thật là giỏi.

Bề ngoài trông tùy tiện cẩu thả như vậy, hóa ra tất cả mưu mô đều giấu ở bên trong.


Vu Điềm khẽ hừ, khóe môi cười mang theo một chút châm chọc.

Nhưng lại thấy Tả Kinh Luân, vừa nhìn thấy Vu Tịch, hồn giống như bị câu đi rồi.

Con người đều như thế này, không chiếm được, luôn là càng ngày càng muốn có, càng ngày càng mơ ước chiếm được, giống hệt như bị nhập ma chướng.

Tả Kinh Luân nhận thấy được ma chướng của chính mình.

Chính là anh ta lại không thể điều khiển được bản thân.

Vu Điềm tưởng rằng mấy hôm trước, cô ta vẫn còn cùng anh ta
ôm ấp vuốt ve, ở trên giường cũng là tình nồng ý đượm, vậy mà kết quả anh ta vừa mới nhìn thấy Vu Tịch đã như thế này.

Vu Tịch thật giỏi dùng mánh khóe gạt người!
Vu Tịch lườm Tả Kinh Luân.

Cố Lâm Hàn cũng nhìn thật sâu vào Tả Kinh Luân.

Tả Kinh Luân vừa nhìn thấy cố Lâm Hàn, anh ta cảm thấy đau nhói ở mũi.

Theo bản năng, anh ta sờ vào
mũi.

Lúc này, anh ta thu hồi ánh mắt nhìn vào Vu Tịch, cũng đi vào cùng.


Trang trí bên trong tuy không phô trương nhưng trông rất sang trọng, có vẻ như mỗi một chỗ đều được chăm chút cẩn thận.

Thư Nhã rất hài lòng, vẫn luôn ở phía trước giới thiệu.

“Tiểu Tịch à, đây là giá sách của con.


“Tiểu Tịch, bên này là phòng để
quần áo của con, sau này tất cả quần áo của con sẽ để ở đây.


“Tiểu Tịch, đây là phòng nghỉ, ở chỗ này con có thể xem TV và phim điện ảnh.


“Đây là phòng của em bé.


Tô Hành nhìn cách trang trí ở đây, lập tức cũng kinh ngạc.

“Những thứ này chắc tốn không ít tiền nhỉ?” Tô Hành nói.

Mặc dù trong lòng Vu Điềm ghen tị nhưng ngoài miệng lại không tình nguyện gật đầu: “Vâng.



Còn chuẩn bị một tủ quần áo lớn như thế này để Vu Tịch cho quần áo vào.

Đó gần như là ước mơ của mỗi một người phụ nữ…
Thư Nhã này thật đúng là chí công vô tư, con trai của mình thi không chuẩn bị gì nhiều, ngược lại Vu Tịch lại được chuẩn bị rất nhiều thứ.

Tô Hành nghe xong, ở bên cạnh nói: “Nhà họ cố thật là giỏi tính toán, tiền biếu thì không cho, nhà ở lại trang trí tốt như thế này, trang trí tốt thì có tác dụng gì
chứ, đây lại không phải là nhà của chúng ta, cuối cùng còn không phải đều là của nhà họ sao.


Vu Điềm liếc nhìn bà ta một cái.

Nhưng tại sao Vu Tịch lại được phép sống ở đây chứ?
Vu Tịch nhận ra Thư Nhã rất để tâm đến cô, mỗi một chỗ, đều thể hiện rất coi trọng cô.

Cô nắm tay Thư Nhã, chỉ cảm thấy, không có gì báo đáp.