Cái gì?
Tô Hành lập tức nghẹn lại.

Căn nhà này…đứng tên Vu Tịch?
Căn nhà này giá không chỉ ngàn vạn…
Vu Tịch cũng giật mình nhìn về phía Thư Nhã.

Tuy bọn họ vẫn luôn nói để căn
nhà này cho cô, nhưng cô chưa từng đi làm thủ tục gì cả.


Nhưng cũng chưa từng để ý qua cái chuyện này.

Người ta đã nói như vậy rồi, sao cô có thể không biết xấu hổ mà nhận chứ.

Vu Điềm và Tả Kinh Luân cũng ngạc nhiên.

Vu Điềm nhìn với vẻ mặt không thể tin được.

Nhà họ Cố không thèm để ý chuyện đã qua của Vu Tịch và Tả
Kinh sao?
Vu Điềm nói: “Nhưng mà, nhưng mà, bác gái, chị và Tả Kinh Luân…”
Thư Nhã tiếp lời nhìn Vu Điềm: “Vu Tịch đã nói rất rõ rồi, đây là chuyện quá khứ.


Vu Tịch nói rất thẳng thắn thành thực, bà cũng nhìn ra được sự thành thực đó.

Nếu Vu Tịch đã cảm thấy chuyện này không có gì đáng để giấu giếm, vậy không cần để ý làm gì cả.

Thư Nhã nhìn Vu Điềm, lại nói đến đứa em gái này, trong quá khứ vậy mà lại là loại người như vậy.

Bà không nhìn thêm nữa, nói với Tô Hành: “Bà thông gia, vốn dĩ ý của tôi, ngày mai là sinh nhật Vu Tịch, chúng tôi tới trước để làm ấm phòng ở, ngày mai làm một tiệc sinh nhật nhỏ ở đây, xem như chúc mừng cho Vu Tịch, nhưng nhìn bộ dạng mọi người đây có lẽ cũng không nhớ rõ sinh nhật của Vu Tịch.



Mặt Tô Hành sững sờ.

Ngày mai là sinh nhật Vu Tịch?
Mặt Tô Hành nóng lên.

“Ha…sao tôi lại không nhớ được chứ, chính tôi ngậm đắng nuốt cay sinh ra nó, nuôi lớn nó, cho dù nó không hiểu chuyện, không nghe lời, nhưng vẫn là con cùa nhà chúng tôi…bây giờ trong phút chốc, lại mang thai con của người khác, lại còn giấu tôi đến bây giờ, tất nhiên tôi sẽ tức giận, bà nói đúng không, bà thông gia.

Thư Nhã cười cười: “Đúng vậy, chúng tôi có thể hiểu được,
nhưng mà sinh nhật ngày mai, để Vu Tịch chơi đùa cùng bạn bè là được rồi, các người có lẽ cũng không có tâm trạng đến tham gia, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.


Nói xong, người đã đứng lên đi ra ngoài.

Vu Tịch cũng đứng lên đi theo, nhìn Vu Điềm ở bên cạnh.

Thật đáng khen cho Vu Điềm.

Bây giờ học được thói đến chỗ này của cô nói bậy.

Trên mặt Vu Điềm bên xanh bên đỏ.


Bị Vu Tịch nhìn như vậy, trên mặt nóng rần lên, vội chạy nhanh ra ngoài trước.

Vu Tịch vậy mà lại hào phóng thừa nhận hết như vậy…
Thật không biết xấu hổ.

Nhưng Vu Điềm tức giận nghĩ, sao nhà họ cố lại không thèm đề ý, sao không thấy khó chịu…
Cho dù ngoài mặt không thèm để ý nhưng cũng nên cảm thấy khó chịu chứ.

Thế mà Thư Nhã nhìn thoáng qua thật sự không có dáng vẻ không vui gì cả, sao lại như thế được, sao lại như thế được chứ…
Nhà bọn họ lại còn cho Vu Tịch cán nhà to như vậy…
Thật sự là…quá hào phóng rồi.

Cho dù không thiếu tiền đi chăng nữa, nhưng cũng không nên hào phóng như vậy chứ.