Cô ta lập tức tìm người hỏi rõ.

Hỏi có phải Cố Lâm Hàn và Vu Tịch đang làm gì đó phải không.

Quả nhiên, có người nói.

Ban đêm, cố Tân Tân và những người khác đăng các video ngắn lên, video cứ như thế truyền ra.

Tuy rằng video rất ngắn, hơn nữa còn đứt quãng, cũng không hoàn chỉnh, thế nhưng Vu Điềm vẫn có thể xâu chuỗi nó lại với nhau, ở trong đầu suy diễn ra một màn cầu hôn hoàn mỹ.

Thật đáng ghét, cố Lâm Hàn thế mà lại cầu hôn Vu Tịch?

Vu Điềm tức giận nghĩ còn không phải bời vì mang thai nên mới kết hôn sao.

Còn làm như thật vậy.

Cô ta không tin, cố Lâm Hàn có thể đối xử với Vu Tịch cả đời như •
vậy, một người đàn ông giàu có như vậy nhất định sẽ có thói trăng hoa, chưa kể đến còn có vô số phụ nữ nóng lòng tiến đến bên người cố Lâm Hàn.

Sau khi Vu Điềm suy nghĩ ác ý
như vậy hồi lâu, cô ta mới thoải mái hơn rất nhiều.

Đúng vậy, cô ta bây giờ thế nào cũng không quan trọng, tương lai bọn họ còn dài, để xem về sau Vu Tịch sẽ khóc như thế nào.

Nhưng chuyện của cô ta còn chưa kết thúc.

Vu Điềm nhìn Tả Kinh Luân nói: “Dù sao đi nữa, em sẽ không giữ đứa nhỏ này.


Tả Kinh Luân liếc cô ta: “Nếu không giữ lại thì em đi phá bỏ đi, anh cũng đâu nói là sẽ giữ lại.


“Anh” Vu Điềm nói: “Đó là cốt nhục của anh, anh thật đúng là máu lạnh.



Tả Kinh Luân nói: “Nó chỉ là cốt nhục của anh sao, em cũng không muốn nó, còn không biết xấu hổ nói anh, nói vậy giống như là vấn đề này do anh vậy, tiếp nữa, anh vẫn luôn hỏi ngày đó có phải ngày an toàn không, em nói đúng rồi, nhưng mà bây giờ thì sao?”
Vu Điềm giương mắt nhìn: “Anh nói vậy là ý gì, anh đổ lên đầu tôi sao? Ý của anh giống như tôi cố ý muốn mang thai đứa nhỏ này
của anh vậy.


Tả Kinh Luân nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”
“Anh, anh, anh ,Tả Kinh Luân, anh không phải là người.


Nói xong Vu Điềm bụm mặt khóc lên.

Tuy rằng Tà Kinh Luân thấy rất phiền, nhưng nghĩ lại dỗ dành cô ta chút, tốt lên là xong.

Trước giờ vẫn vậy, tuy cô ta dễ dàng giận dỗi, nhưng cũng rất dễ dỗ.

“Được rồi, còn không phải vì anh quá sốt ruột sao, đừng khóc.


Vu Điềm ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nói xem phải làm sao bây giờ?”
Tả Kinh Luân nói: “Bây giờ là thời đại nào rồi, mang thai, phá thai cũng là chuyện thường xảy ra, em đừng có gấp, chúng ta không muốn sinh, phá bỏ xong là được rồi.



Dù sao anh ta cũng không nghĩ tới chuyện muốn có con, cho nên bây giờ phải cố gắng dỗ cô ta đi phá thai.

“Được rồi, em đừng khóc, chúng ta bây giờ còn quá nhỏ, đặc biệt là em mới 18 tuổi, nếu bây giờ làm mẹ, về sau ngày lành không có, nếu chúng ta muốn thì tương lai không phải còn có rất nhiều cơ hội sao, tìm thời gian, thừa dịp còn chưa lớn, đi phá đi, làm xong, anh đưa em đi ra ngoài giải sầu.


Vu Điềm từ từ ngừng khóc, lúc này cô ta đã được dỗ tốt lên.

Tuy rằng, trong lòng cũng có phần tức giận, cảm thấy Tả Kinh Luân thật sự không phải là đàn ông.

Nhìn xem đều cùng mang thai, Cố Lâm Hàn nhận lẩy trách nhiệm, nói sinh là sinh.

Tả Kinh Luân dỗ xong rồi trờ về, anh ta lại nghĩ đến Vu Tịch.

Quà sinh nhật của cô, anh đã sớm chuẩn bị tốt.