*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vu Tịch cũng không đợi được nữa mà trở về nhà.
Bởi vì sắp tới có bài thi nghệ thuật, nên cô trở về dứt khoát đến trường luyện thi.
ở trường luyện thi cô cũng nhìn thấy Vu Điềm, nhưng cả hai đều không chào hỏi nhau câu nào, Vu Tịch cũng lựa chọn tránh né.
Bởi vì đến kỳ thi nghệ thuật mọi người đều rất bận rộn, không cần biết là ai, đến và đi đều vội vã.
Sau khi tan học, Vu Tịch đi về, vừa ra tới, liếc nhìn qua đã thấy
Tả Kinh Luân đang đứng ở cửa.
Anh ta uống say khướt, đứng ở nơi đỏ nhìn Vu Tịch
“Vu Tịch.”

Anh bước tới loạng choạng nghiêng ngả, nhìn qua có vẻ hơi khỏ chịu.
Vu Tịch trừng mắt nhìn anh.
Tả Kinh Luân thoáng chốc từng chút một bước tới.
“Vu Tịch, em đừng rời đi, anh chỉ
muôn nói vài lời với em.”
Vu Tịch ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta, rất khó ngửi.
“Anh bỏ đi có thể hay không?”
“Vu Tịch, anh thực sự hối hận.

Gia đình ép anh phải kết hôn, anh không muốn kết hôn.

Đáng lẽ ra, anh ban đầu không nên để bị cám dỗ, cũng không nên không coi trọng em.

Bây giờ anh mới biết, anh thực sự không thích Vu Điềm, thực sự.

…”
Vu Tịch cười lạnh quay đầu.
“Không, anh hoàn toàn chỉ là một tên cặn bã, Tả Kinh Luân, anh

thay đổi suy nghĩ một chút.

Nếu như anh là tôi, anh có chọn một người như vậy không? Đã muốn kết hôn với Vu Điềm, anh nên ở bên cô ấy, sống cả đời thật tốt bên cô ấy, nếu như vậy, tôi vẫn còn xem anh là đàn ông, tự bản thân lựa chọn, thì nên đi con đường của chính mình, tự mình gánh lấy hậu quả, đến hậu quả do chính mình còn không gánh nổi, anh có còn là đàn ông không? Nếu anh là tôi, anh có chọn một người đàn ông như vậy không?”
Vu Tịch thực sự phát hiện ra, rất nhiều người đàn ông, so với phụ
nữ còn ngây thơ hơn.
Đúng là đàn ông trưởng thành muộn hơn phụ nữ.
Mặc dù, cô cùng với cố Lâm Hàn cũng là một sai lầm.
Dạng người như cố Lâm Hàn, có sai có chịu, đã ít càng thêm ít.
Tả Kinh Luân say khướt lần nữa nhích lại gần.
Vu Tịch cảm thấy trong lòng một trận buồn nôn.
“Anh cút đi, cút đi…”
Ngửi thấy mùi trên người anh ta, Vu Tịch muốn nôn.
Nếu Tà Kinh Luân còn tiếp tục đi tới, Vu Tịch thực sự sẽ không nhịn được mà nôn ra.
Tả Kinh Luân không biết cô có khó chịu hay không, lại muốn tiến gần thêm.
Lúc này…
Có người dùng lực thật mạnh đẩy Tả Kinh Luân ra.
Tả Kinh Luân bất ngờ, loạng choạng, ngã xuống đất.
Lập tức nhìn thấy, cố Lâm Hàn uy hiếp, trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó trực tiếp đi đến trước mặt Vu Tịch, kéo Vu Tịch lại, nhìn vào khuôn mặt khó chịu của cô.

“Thấy sao rồi?”
Vu Tịch lắc đầu.
Tuy nhiên, không khống chế nổi, bắt đầu buồn nôn.
Bởi vì vừa bắt đầu, gần như không thể dừng lại được.
“Không được, tôi muôn nôn, anh
đi trước đi…” Vu Tịch đẩy cố Lâm Hàn ra.
Cố Lâm Hàn vội vàng nói: “Không sao, em cứ nôn ra đi.”
Anh nhìn xung quanh, nhìn thấy thùng rác, đỡ lấy Vu Tịch, đi đến bên kia
“Nào, nôn vào đây.”
Tả Kinh Luân vẫn còn ngạc nhiên, chứng kiến Vu Tịch vậy mà ngồi xổm ở đó, nôn mửa.
Vu Tịch nôn đến mức trời đất quay cuồng, cũng không thèm
quản đến Tả Kinh Luân.
Tại đây có hình ảnh
.