Chương 55. Anh trở thành phụ huynh của cô từ khi nào vậy

 

Bạn nam đưa tay giật tóc Vu Tịch trước, nhưng cậu ta không ngờ.

 

Chưa kịp duỗi tay ra, cậu ta đã bị một cú đá ngay bên dưới… “Ai ui…”

 

Phòng cấp cứu của bệnh viện. “Các người phải cho tôi một lời giải thích. Bác sĩ nói bây giờ con trai tôi, không biết sau này có di chứng gì không. Đây là đứa con trai duy nhất trong gia đình chúng tôi. Nếu nó có bất trắc gì thì hương khói nhà chúng tôi sẽ không còn nữa!”

 

Hiệu trưởng ở một bên xin lỗi. “Trong trường học có thể xảy ra chuyện như này chúng tôi cũng vô cùng xin lỗi, chúng tôi nhất định sẽ trừng phạt giáo viên tương ứng.”

 

Mấy người phụ huynh đang quan sát bên trong: “Chuyện này không liên quan gì đến giáo viên, chủ yếu là con nhỏ này, sao có thể ra tay độc ác như vậy? Trường ngoại ngữ luôn có danh tiếng tốt ở thành phố B chúng ta, làm sao có thể chấp nhận một học sinh rác rưởi như nó.”

 

Một mặt, Vu Tịch ngước mắt lên nhìn các bậc cha mẹ ở đây.

 

Người thì trông giống chó, lời nói thật là khó nghe. “Bọn họ có thể chấp nhận con trai của các người, không thể chấp nhận tôi? Từ việc bọn họ có thể chấp nhận con trai của các người, đã có thể biết trường học này vẫn rất khoan dung.”

 

Hiệu trưởng một bên mặt đen lại.

 

Người này là chủ tịch của trường.

 

Mặt mấy người phụ huynh càng đen hơn. “Cô… cô xem đi, cô còn dám nói với người lớn như vậy, ha, không có gia giáo, người lớn bọn tôi đang nói chuyện, có phần của cô à? Chỗ nào dạy ra người như này, ba mẹ cô trông như thế nào? Tôi thực sự muốn gặp xem, ha, xảy ra chuyện lớn như vậy, phụ huynh của cô đậu? Thật là, trốn tránh không muốn gặp? Tôi nói cho cô biết, vô dụng! Trốn không nổi, mau gọi tới đây cho tôi.”

 

Phụ huynh của cô?

 

Vu Tịch nhìn trời, “Đúng vậy, tôi không có gia giáo đấy, có mẹ sinh nhưng không được dạy dỗ, hỏi phụ huynh của tôi? Tôi không liên lạc đẩy, các người muốn tìm phụ huynh của tôi thì tự đi mà tìm.”

 

Vu Tịch nói xong, liền tựa vào trên ghế dựa

 

Mẹ của người bạn học kia đeo kính giơ tay chỉ vào Vu Tịch, thực sự bị con nhỏ này chọc tức! Vu Tịch còn không thèm nhìn bọn họ.

 

Người phụ này tức giận cũng vô ích, nói với hiệu trưởng: “Tôi không quan tâm, tôi phải gặp phụ huynh của con nhóc này!”

 

Vu Tịch thực sự không cảm thấy, họ có thể tìm thấy ông Vụ nghị trưởng.

 

Tuy nhiên, điều cô không ngờ tới là…

 

Bên kia, người nhận được cuộc gọi nói với Cổ Lâm Hàn đang gặp khách dưới quán cà phê của khách sạn: “Cậu chủ… có người tìm.”

 

Cổ Lâm Hàn ngẩng đầu: “Ai?”

 

“Vu Tịch… trường học của cô Vu Tịch…”

 

Khi Vô Ưu nói điều này, khuôn mặt của anh ta đầy lo lắng. Bà cô này, nếu gây ra chuyện, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

 

Hơn nữa, gần đây cậu chủ nhà bọn họ nhắc tới cô, cảm xúc thăng trầm rõ ràng là lớn.

 

Lúc này anh ta thực sự lo lắng…

 

Cổ Lâm Hàn nhận điện thoại. “Xin chào? Đúng tôi là phụ huynh của Vu Tịch…”

 

Sau một lúc.

 

Cổ Lâm Hàn đứng dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt ủ rũ, sải bước ra ngoài… Vô Ưu vội vàng lon ton chạy theo.

 

Trong bệnh viện… “Vu Tịch, phụ huynh của cô đến rồi.”

 

Vu Tịch đang ngồi ở kia nghịch tay, khi nghe thấy bảo phụ huynh đến cô suýt té ghế. Phụ huynh nào của cô đến?

 

Sau đó cô nhìn thấy một bóng dáng lạnh lùng, mang theo cảm giác ớn lạnh từ bên ngoài bước vào…

 

Chết tiệt, Cổ Lâm Hàn trở thành phụ huynh của cô từ khi nào vậy?