Chương 58. Sau này không phải đi học nữa

 

Vu Tịch hơi ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh mà ngần ra một lúc. Thật nực cười, những người đã bảo vệ cô từ trước đến nay, ngoại trừ bà nội cô ra, anh lại là người đầu tiên.

 

Những người trong nhà họ Vu chưa một lần bênh vực cô.

 

Vốn bạn nam kia không có cảm giác gì, nhưng hôm nay Cổ Lâm Hàn mặc vest, giày da với khí chất phi thường, vô hình trung, dáng vẻ và biểu cảm của anh đều mang đến cho người ta một loại áp lực không nói nên lời.

 

Cậu ta cắn môi, đột nhiên nghĩ đến sự đối chất, camera giám sát, cậu ta im lặng cúi đầu…. “Tôi… tôi làm trước…”

 

Đột nhiên, người bên cạnh cậu ta như quả bóng cao su bị xẹp.

 

Bên kia…

 

Các bậc phụ huynh tiếp tục cãi nhau.

 

Mà Cố Lâm Hàn chỉ quay đầu lại trực tiếp đưa Vu Tịch ra ngoài, đồng thời nhàn nhạt nói với hiệu trưởng ở bên cạnh: “Bây giờ đến lượt chúng tôi cần giải thích vẫn đề này. Về phần xử lý bạn nam này, tôi hy vọng sẽ giải quyết nhanh chóng.”

 

Hiệu trưởng đơ người.

 

Cố Lâm Hàn đưa Vu Tịch ra ngoài.

 

Hiệu trưởng vội vàng bảo mọi người ngăn cản vụ ồn ào của phụ huynh.

 

Khi họ bước ra, họ thấy Cổ Lâm Hàn đưa Vu Tịch tới bên cạnh một chiếc Maserati Hiệu trưởng nhìn rồi nói: “Được rồi, đừng la hét nữa, người ta cũng không phải người dễ chọc vào đầu.”

 

Người nọ nhìn chiếc xe của họ, ậm ừ: “Thôi đi, có gì đâu, nhà chúng tôi cũng chưa chắc ít tiền hơn bọn họ.”

 

“Ha, tôi không nói xe, nhìn biển số xe của người ta…”

 

Bà ta hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua. 666888…

 

Làm biển số xe này hơi khó đúng không?

 

Đặc biệt đây không phải ở những nơi khác, đây là ở thành phố B.

 

Người bình thường phải đợi một năm rưỡi mới có thể lắc được biển số.

 

Vu Tịch lên xe, khẽ nhìn người đàn ông bên cạnh.

 

Cô vẫn hiếm khi thấy anh mặc vest.

 

Xét cho cùng, hồi đó họ vẫn còn trẻ, xa cách bốn năm mới quay lại. Bình thường gặp mặt bạn bè đều mặc đồ thường, không có lúc nào mặc vest cả.

 

Hôm nay anh gặp mặt đối tác sau đó đến trường, anh trực tiếp mặc vest đến.

 

Bộ vest chỉnh tề ôm vào người, che đi một chút cương quyết của Cổ Lâm Hàn, cũng che đi một chút tao nhã, nhưng không thể che giấu được một thân không ai bì nổi, sự độc đoán mơ hồ, bởi vì người này tương đối cao, mặc vào trông chân tay dài hơn, bờ vai rộng, trông cũng phi thường phẳng, tổng thể vóc dáng rất cân đối, khiến người khác nhìn vào là một kiểu đẹp trai khác hẳn với anh của thường ngày.

 

Cảm nhận được cô đang nhìn mình, anh khẽ quay đầu lại. “Nhìn cái gì?”

 

Vu Tịch định thần lại, quay đầu nói: “Không có gì.”

 

“Không có gì? Không phải chột dạ sao?” Anh nói.

 

Vu Tịch nói: “Tôi chột dạ cái gì chứ, là cậu ta ra tay trước, đâu phải anh không nghe thấy.”

 

“Ha… không cần đi học nữa, đi học chỉ giỏi gây chuyện.”

 

Vu Tịch quay mặt lại nói: “Tôi không có việc gì đi gây chuyện làm gì? Không phải đã nói rồi sao, là cậu ta gây chuyện với tôi, chẳng lẽ cậu ta đụng vào tôi, tôi còn không được đánh trả?”

 

“Cho nên, cô không đi học nữa sẽ không ai đến gây chuyện với cô, thành thật ở nhà đi.”

 

“Tôi..” Vu Tịch bị anh chọc tức: “Sao, đến trường đóng giả làm phụ huynh của tôi, anh thật sự cho rằng anh là phụ huynh của tôi? Mà này, trường học làm sao có thể liên lạc với anh? Sao anh lại trở thành phụ huynh của tôi?”

 

Vu Tịch cũng không quên để anh giải thích vấn đề này.