Chương 60. Sao chiếc xe này lại động đậy

 

Kiểm tra thế nào?

 

Vu Tịch đang bận cố gắng trốn tránh, nhưng cô thấy bàn tay của Cổ Lâm Hàn lần theo quần đồng phục học sinh của cổ, sau đó xuống thấp.

 

Mẹ nó, lưu manh!

 

Vốn đồng phục học sinh đã rất rộng, phía trên có dây thun, Vu Tịch vào trường hơi muộn, đồng phục học sinh không vừa vặn, lại có chút to, lần này thật tiện lợi cho người đàn ông chết tiệt này.

 

Vu Tịch hét lên đẩy tay anh ra. “Buông ra, anh buông tôi ra, anh làm gì, đây là trên đường.”

 

“Làm gì, tôi kiểm tra xem có dấu vết của người khác trên đó không.”

 

“Anh, anh có thể kiểm tra ra cái gì, anh thôi ngay cái cớ giở trò lưu manh kia đi.”

 

“Sao lại không kiểm tra ra được? Tôi nhớ cô khá hẹp, xem có bị giãn không.”

 

Mẹ kiếp, giãn cái quằn “Anh… anh… a Cổ Lâm Hàn.”

 

Vu Tịch có thể cảm nhận rõ ràng lòng bàn tay to lớn thô ráp có dấu vết bị chai, từ bụng dưới của cô trượt xuống, để lại một loại khô nóng trên da thịt non nớt của cô, nhưng cũng có chút khí lực, rồi đi xuống.

 

Cổ Lâm Hàn cảm thấy ấm áp…

 

Bên trong là nhiệt độ của cơ thể cô, nên một lúc sau, mặc dù không chạm vào bất cứ thứ gì thật, nhưng vẫn cảm nhận được dấu vết của quần lót.

 

Sau đó bàn tay của anh đã đi đến một nơi bí ẩn hơn. “A… Cổ Lâm Hàn, nếu anh không buông tay, tôi sẽ không khách khí nữa!”

 

“Ha, cô không khách khi với tôi? Lấy cái gì mà không khách khí?”

 

“Tôi… tôi cắn chết anh!”

 

“Thật sao, vậy dùng cái miệng nào cắn? Nếu là bên dưới… cắn thì cũng khá chặt, không biết bây giờ còn chặt không, dù sao cô đã nói cô có người đàn ông khác, tôi kiểm tra một chút, có thể không còn chặt như vậy nữa.”

 

Mặt Vu Tịch đỏ bừng, cảm nhận được anh muốn động tay, cổ tức giận dùng miệng cắn…

 

Cô nắm lấy tay anh, ở trên cánh tay anh, cắn mạnh xuống… “A… Vu Tịch, cô… mau buông tôi ra!”

 

Nếu là người khác, anh đã tát thẳng rồi.

 

Nhưng nhìn Vụ Tịch, anh đã giơ tay lên, như thế nào cũng không đánh xuống được…

 

Ngay lúc này…

 

Nhân viên bảo vệ tuần tra đi ngang qua đây đã nhìn thấy một chiếc ô tô đậu bên đường.

 

Xe vẫn chuyển động.

 

Tần suất di chuyển còn hơi cao…

 

Có một số người, dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của họ, bọn họ nhìn nhau cảm thấy chiếc xe này có quỷ… Nhưng, còn chưa bước tới gần, lần đầu tiên nhìn thấy biển số như của chiếc xe này…

 

Vừa nhìn liền biết, rồi lại nhìn nhau…

 

Không ai dám bước tới. “Quên đi, quên đi, có thể là tuổi còn trẻ, thỉnh thoảng vui đùa một chút, chúng ta phải hiểu, hiểu được…”

 

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cũng đã trải qua, hiểu được…”

 

Vu Tịch ở trong xe nhìn thấy rõ ràng có người đang tiến đến.

 

Nhưng, còn chưa lại gần, người đã đi mất… Hành động này có ý gì?

 

Vu Tịch thấy không kêu cứu được nên lúc cắn xuống cô đá vào bụng anh.

 

Cổ Lâm Hàn bị đá thân thể nới lỏng một chút, Vu Tịch kéo cửa xe chạy đi…

 

Cổ Lâm Hàn ôm bụng, cúi đầu xuống liền nhìn thấy trên bộ vest đen có một dấu giày rất rõ ràng.

 

Thậm chí anh còn nhìn thấy một dấu răng trên cánh tay của mình còn rõ ràng hơn.

 

Trên đó một chút nước, còn có một chút tơ máu.

 

Vu Tịch này, Vu Tịch này!

 

Vu Tịch lại chạy đến chỗ Cổ Tân Tân.

 

Cổ Lâm Hàn chết tiệt, ngang ngược, lưu manh, khốn nạn, còn muốn động tay động chân với cô trên đường.

 

Cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt xấu xa đó nữa! Lúc này Cố Tân Tân đang ở trường.