Chương 83 Sự trỗi dậy của con ma đời

 

Khi cô đi, Lôi Đình đến gặp Cổ Tân Tân, anh ta thích đi chơi và không bao giờ về nhà vào buổi tối. Không biết đi uống rượu ở đầu, vì vậy Cổ Lâm Hàn đã lấy một túi đồ ăn nhẹ và đưa cho Vũ Tịch.

 

Chưa kể là Thư Nhã đã cho cô ăn cả đêm ở chỗ cô ấy và bảo cô mang một đồng về…

 

Trong xe, Cố Lâm Hàn vừa lái xe vừa nhìn Vu Tịch đang mở túi đồ ăn. “Woa, mẹ của anh tốt hơn anh nhiều, anh nói xem, mẹ của anh là người tốt như vậy, sao lại sinh ra người khó hầu hạ như anh.”

 

Bạn có thể vui lòng mà lợi dụng người khác, sao bạn không thể nói những điều tốt hơn về con trai của ban?

 

Cố Lâm Hàn đã thấy trang cá nhân của cô đăng như vậy.

 

Mẹ của anh, và Tân Tân, thậm chí còn nói rằng cô vẫn chưa trưởng thành.

 

QC

 

Nhìn góc này, miệng cô đang bĩu ra, khuôn mặt rạng ngời mỗi lúc, ánh đèn bên ngoài hắt vào, nhìn một lúc thì trông cô ấy khá âm trầm.

 

Đặc biệt là đôi mắt to của cô, lóe lên thần thái xảo quyết, dường như trong nháy mắt có thể nảy ra ý tưởng tinh quái, lúc này đôi mặt đã bị lông mi dài chế một nửa, nhìn nét chữ nguệch ngoạc của cô ấy có chút quyền rũ, trông cô giống như một cô bé.

 

Anh cong môi cười, về đến nhà hai người yên tâm đi ngủ, sau một ngày mệt mỏi, Vu Tịch nghĩ mình nên đi ngủ liền.

 

Nhưng cô không ngủ được và thức dậy lúc nửa đêm vì đói.

 

Cô thức dậy trong tiếng bụng cồn cào và nhìn xuống bụng mình. “Mày là ăn mày sao, ngày nào cũng phải ăn.” Cô biết trước đây cô chưa bao giờ thức dậy vì đói.

 

Tuy ăn được nhiều hơn, nhưng cũng không đến mức này!

 

Vụ Tịch không nhịn được chạy vào bếp tìm đồ ăn, nửa đêm rồi cô không nhờ dĩ giúp việc mở nên tủ lạnh ra xem. Có tất cả mọi thứ, nhưng không thể ăn được…

 

Nhìn xong, cô lấy ra một ít cơm, chuẩn bị làm cơm chiên trứng…

 

Cô vặn ga, cho cơm vào, chiên vài lần thì nhớ ra nên cho trứng vào trước rồi mới cho cơm …

 

Dù sao thì tên là cơm chiên trứng, nhưng đã cho cơm vào trước rồi. Mình phải làm gì?

 

Khi nghĩ về cơm với trứng, thì cơm đã có mùi khét. “Oái,” cô ấy kêu lên và vội vàng đập một quả trứng vào.

 

Cô hét lên vì sợ. “Trời ơi…”

 

Lúc này…

 

Dầu cũng văng ra… “Ôi tay đau quá…”

 

Phía trong…

 

Cổ Lâm Hàn bước ra với thân trên để trần, nheo mắt nhìn ra đã là nửa đêm. Đột nhiên, anh nhìn thấy phòng bếp được Vu Tịch mở đèn sáng. “Vu Tịch, em làm sao vậy.”

 

Cổ Lâm Hàn bước tới hai bước.

 

Hơi thở nam tính gần kề, cô ngẩng đầu lên thì thấy Cổ Lâm Hàn nghiêng người tắt bếp lửa vẫn còn đang cháy, anh nhìn Vu Tịch đang nhíu mày đứng đó, mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, thần hình càng ngày càng gây. “Em đang làm gì đấy.”

 

Vu Tịch nhìn phòng bếp phía sau bị mình làm bẩn, lương tâm cắn rứt, vội vàng duỗi ngón tay ra, “Tôi bị bỏng.”

 

Vẻ mặt của cô như đang nói, tin hay không thì tùy, không phải lỗi của cô, mà là do cái chảo trước.

 

Sự bừa bộn ở đây không liên quan gì đến cô.

 

Cổ Lâm Hàn cau mày. “Sao lại thành ra như vậy.”

 

Vu Tịch bĩu môi, “Ta đói…”

 

Anh nhìn cô, rồi nhìn ngón tay út của cô. “Được rồi, đúng sang một bên… xem cô đang mặc cái gì, giống nhữ ăn mày, đứng đây xin ăn, ngốc chết đi được, còn không nấu được một bữa… Để tôi xem cô làm như thế nào.”