"Thật không biết xấu hổ." Mia lại mắng: "Kết hôn rồi mà còn dan díu với nhau. Burton đúng là không cần mặt mũi nữa, trước công chúng mà chẳng cho vợ mình thể diện gì hết."

Sầm Dao không nhịn được cười, cô nàng Mia này được cưng chiều mà lớn nên chắc chẳng mắng ai bao giờ, quanh đi quẩn lại chỉ nói được mấy câu không biết xấu hổ.

Mia thấy Sầm Dao cười thì đỏ mặt: "Tôi khác với Budo, tuy tôi thích thiếu tướng, nhưng tôi không có ý định chen chân vào tình cảm của hai người."

"Tôi biết." Sầm Dao nhìn hai kẻ đang khiêu vũ trong sảnh, nói: "Chủ tịch Burton hẳn sẽ không làm ra chuyện thiếu chừng mực như vậy."

"Hừ, thế Budo ép hắn nhảy chắc? Hắn là vì Budo mới vào Quốc Hội, còn vận dụng quan hệ điều Budo tới bộ tài chính, chứ với cái đầu của Budo thì thi cả đời cũng không vào được." Mia thấy Sầm Dao có vẻ hứng thú nhìn mình, khoanh tay bảo: "Tôi là đường đường chính chính thi đậu đó."

"Oa, giỏi quá." Sầm Dao cười khích lệ cô nàng.

Mia ngượng: "Vẫn là thiếu tướng tốt nhất, luôn nghiêm túc trân trọng tình cảm." Mia thì thầm với Sầm Dao: "Nhà Burton hình như đều có "truyền thống" này. Nguyên soái Burton với viện sĩ Adrian ngày xưa cũng phải chia tay, nhưng Budo làm sao mà so được với ngài Adrian, đặt tên hai người họ cạnh nhau cũng là một sự xúc phạm với viện sĩ."

Sầm Dao: "..." Hai người họ không phải bạn thân à?

"Vậy ra nặng tình là di truyền trong gia tộc à?" Mia rất hâm mộ: "Thượng tướng Norman cũng chỉ yêu một mình thượng cấp Helga." Cô sâu xa nhìn Sầm Dao: "Sao cậu lại may mắn như vậy chứ, thế mà ghép thành công với Heinz Norman."

Sầm Dao nhún vai: "Chắc là vì người ưu tú thường hấp dẫn lẫn nhau?"

Mia: "..." Muốn phản bác nhưng nói đúng quá.

Heinz còn đang nói chuyện với người của quân ủy, Sầm Dao đứng nghe Mia nói một hồi cũng chán, một mình ra vườn hoa, lại tình cờ gặp Lâm Tư Gia.

Cô tịch mịch ngồi trên chiếc xích đu bằng gỗ, váy dài mĩ lệ trải trên mặt cỏ, nghe thấy tiếng động thì vô cảm quay lại nhìn. Thấy là Sầm Dao, trên mặt mới có chút ngạc nhiên, lập tức đứng dậy: "Cậu Sầm."

"Chị ngồi đi." Sầm Dao đứng cạnh xích đu, ôn hòa trấn an: "Đều là người tìm chỗ yên tĩnh thôi, đừng khách khí."

Lâm Tư Gia rủ mắt cười. Sầm Dao hỏi: "Chúng ta đã từng gặp nhau đúng không?"

"Tôi từng làm việc ở sở nghiên cứu khoa học điện tử."

Sầm Dao nhớ ra: "Chị làm về nghiên cứu máy dự báo? Chị là nhà thiết kế chính của hệ liệt SpaceX?"

Cuối cùng nụ cười trên mặt Lâm Tư Gia cũng không còn là mặt nạ, hiện lên vui sướng chân thực: "Đúng rồi, không ngờ cậu vẫn nhớ."

"Bởi vì nó rất sáng tạo." Sầm Dao nói: "Chị từ bỏ nghiên cứu là vì kết hôn à?"

"Vâng." Lâm Tư Gia thấp giọng: "... Ngu ngốc lắm đúng không."

Sầm Dao từ chối cho ý kiến, không khí yên tĩnh trở lại. Y nghe thấy Lâm Tư Gia chậm rãi nói: "... Thật ra tôi rất ngưỡng mộ cậu và thiếu tướng."

Sầm Dao ngạc nhiên.

"Xazor cũng không tệ bạc gì với tôi hết, chuyện ngày hôm nay có thể nói là lần đầu tiên. Bình thường anh ấy luôn cho tôi đủ thể diện, cũng cho tôi cuộc sống sung túc." Lâm Tư Gia nói: "Anh ấy chỉ là không yêu tôi."

Sầm Dao cúi đầu, thấy Lâm Tư Gia đang khóc. Người đẹp rơi lệ cũng đẹp, từng giọt nước mắt to tròn lẳng lặng lăn dài. Sầm Dao ngồi xuống, đưa khăn tay cho cô.

Lâm Tư Gia cảm thấy ngại, cầm khăn nghẹn ngào nói để cậu chê cười rồi. Sầm Dao thở dài, ấm giọng nói: "Tôi không chê cười chị, chị có thể nói với tôi, chị muốn nói gì? Hửm?"

Lâm Tư Gia bình tĩnh lại, thấy Sầm Dao không có ý kiến trước việc cô đàm luận về y và thiếu tướng Norman thì bảo: "... Thiếu tướng rất che chở cậu, thiếu tướng." Lâm Tư Gia dừng lại vài giây mới nói tiếp: "Anh ấy rất yêu cậu."

Sầm Dao sửng sốt, Lâm Tư Gia lại lo lắng, không biết mình nói sai cái gì, sau đó cô thấy Sầm Dao cười một tiếng, để lộ lúm đồng tiền mờ nhạt. Bông tai phải màu xanh lấp lánh, y gật đầu: "Đúng vậy, Heinz... Anh ấy rất yêu tôi."

Sầm Dao cẩn thận nhấc váy của Lâm Tư Gia đặt lên xích đu, đứng dậy nhẹ nhàng đẩy một cái: "Ngồi xích đu mà không đung đưa chút thì sao coi được?"

Cái xích đu này căn bản không dùng để đu, nó chủ yếu là để trang trí nên biên độ đong đưa cũng nhỏ. Nhưng thật thần kì là nỗi lòng Lâm Tư Gia dần lắng xuống theo từng chuyển động nho nhỏ của nó.

"Trước kia tôi vẫn luôn tự nhủ với bản thân, như vậy là tốt lắm rồi. Tôi và Xazor có khởi đầu không mấy tốt đẹp, thậm chí là thê thảm. Tôi mang thai sinh ra Cyril xong thái độ và sự thay đổi của Xazor khiến tôi tưởng là mọi thứ sẽ tốt hơn." Lâm Tư Gia nói: "Cho đến khi tôi thấy cậu và thiếu tướng kết hôn, tôi mới phát hiện mình ngây thơ đến mức nào."

Lâm Tư Gia lại rơi nước mắt, cô nghẹn ngào nói: "Hóa ra khi người ta thật lòng yêu ai đó sẽ như vậy. Tôi tưởng là thiếu tướng Norman ngạo mạn lạnh lùng, tôi tưởng là thiếu tướng sẽ mâu thuẫn với hôn nhân xứng đôi giống Xazor. Hóa ra không phải, Xazor không yêu tôi không phải vì hôn nhân xứng đôi."

Sầm Dao đi tới ngồi xuống cạnh Lâm Tư Gia, đợi cô bình tĩnh lại một chút rồi mới nói: "Chị thích Burton từ trước à? Ý tôi là trước khi được ghép với anh ta ấy."

Lâm Tư Gia lắc đầu: "... Trước khi được ghép với Xazor tôi không biết anh ấy."

"Vậy chị yêu anh ta, là vì tính cách và nét đẹp của anh ta, hay vì anh ta là chồng chị?" Sầm Dao cười: "Gái à, giờ tôi phải nói cho chị biết một quan niệm hoàn toàn khác với những gì chị được dạy."

"Chế độ hôn nhân xứng đôi, bề ngoài là đầu não đặt ra vì muốn đứa bé được nuôi dưỡng trong môi trường tối ưu nhất, nhưng thực tế cái này chỉ có hiệu quả ở thời gian đầu áp dụng. Thời đại thay đổi, hiệu quả này đã cực kì nhỏ bé. Mục đích thực sự của nó là để phòng ngừa giai cấp thống trị thông gia với nhau, phòng ngừa nhóm người cao cấp nhất của xã hội nắm giữ toàn bộ tài nguyên. Nhưng nhiều năm như vậy, trừ Beta ra, cũng chỉ có vài Alpha như Burton đề nghị hủy bỏ dự luật, chị biết tại sao không?" Sầm Dao cười với Lâm Tư Gia.

Lâm Tư Gia há miệng, kinh ngạc trước lời của Sầm Dao, lắc đầu.

"Đương nhiên là vì, chế độ này vẫn có lợi cho Alpha. Không thể thông gia cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, lợi ích và tài nguyên có thể dùng huyết thống để kế thừa. Chế độ xứng đôi đảm bảo sự kết hợp tuyệt đối giữa A và O, đứa trẻ được sinh ra chỉ có xác suất 30% là Beta. Nhờ chế độ này ban tặng, AO giai cấp trên sẽ không kết hợp với Beta, ừm." Sầm Dao châm chọc cười: "Để đảm bảo huyết thống của họ được thuần khiết."

Lâm Tư Gia gần như là sợ hãi nhìn y, vội vàng đứng dậy nhìn quanh. Sầm Dao kéo cô ngồi xuống: "Đừng lo, hãy nghe tôi nói hết."

"Chị Lâm, trong chế độ hôn nhân xứng đôi, Omega vĩnh viễn là người bị hại. Mục đích của chế độ là ngầm giao quyền lợi của Omega cho Alpha đằng sau chiếc rèm hôn nhân. Mà nhiều năm qua Liên Bang vẫn luôn giáo dục Omega, không, không thể nói là giáo dục." Sầm Dao nói: "Là thuần phục, Liên Bang chỉ đang thuần phục các người, dệt cho Omega những ảo tưởng về tình yêu, dẫn dắt các người theo đuổi thứ tình yêu hư vô mờ mịt, từ đó để các người cam tâm tình nguyện cống hiến chính mình cho hôn nhân."

Lâm Tư Gia há to miệng, lại không có gì để nói.

"Chị yêu Xazor chỉ vì hôn nhân, chỉ vì anh ta là chồng chị. Chứ chị không có mấy yêu thương với chính bản thân anh ta." Sầm Dao nói: "Mà chị từ bỏ nghiên cứu trở thành bà chủ gia đình, để tôi nói trước, bản thân tôi không có thành kiến gì với các mẹ nội trợ, tôi tôn trọng lựa chọn của người khác."

Sầm Dao nhìn sắc mặt của Lâm Tư Gia: "Nhưng tôi chỉ đang trần thuật sự thật. Các công việc nội trợ vụn vặt và cảm xúc chán ghét sẽ dần mài mòn năng lực và nhận thức của chị."

Lâm Tư Gia che miệng, im lặng rơi lệ: "Nhưng... Tôi còn con."

"Chị Lâm, chị rất có tài, tôi là người tự phụ rất hiếm khi khen ai, nhưng hệ liệt SpaceX không phải thứ một người không có tài năng làm được. Chị đọc sách nhiều năm như vậy, chị cam tâm thật ư?" Sầm Dao đưa khăn tay cho cô lau nước mắt: "Với địa vị của chủ tịch Burton, chẳng lẽ lại không tìm được một bảo mẫu tận tụy?"

Sầm Dao chọc cho cô cười: "Nếu chị lo về vấn đề việc nhà, tôi có thể thiết kế cho chị một con AI chăm sóc nhà cửa toàn năng."

Quả nhiên Lâm Tư Giao bật cười. Cảm xúc lắng lại, cô run giọng thở ra một hơi: "Tôi biết, nhưng tôi yêu Xazor không phải vì hôn nhân hay anh ấy là chồng tôi, cái này tôi phân biệt được." Cô dịu dàng và kiên định mỉm cười: "Nhưng tôi cũng biết, tôi nên đi về phía trước."

Sầm Dao cười, vươn tay định lấy đóa hồng đỏ trong ngực áo cho cô, khựng lại, chuyển sang trích một bông đang nở rộ trong vườn, dùng khăn tay gói kĩ lại, cẩn thận đưa cho Lâm Tư Gia.

Lâm Tư Gia nhìn xuống ngửi đóa hoa, có phần không hiểu: "Cậu Sầm, cậu nói Liên Bang giáo dục chúng ta trong nhiều năm, dệt cho chúng ta ảo tưởng được yêu thương. Nhưng, thẳng thắn bày tỏ mong muốn được yêu cũng là sai ư?"

Động tác hái hoa hồng của Sầm Dao cứng đờ, câu nói này mang lại cho y chấn động, đến mức biểu cảm trên mặt cũng trở nên trống rỗng trong vài giây. Lâm Tư Gia bối rối, cẩn thận gọi tên y.

Sầm Dao nhìn hoa, cười khẽ. Y nói: "Không, không phải là sai."

Y rất chân thành nhìn Lâm Tư Gia: "Tôi rất biết ơn chị, tôi tự cho mình cao quý giáo dục người khác sa vào tình yêu là hèn mọn nhu nhược, lại không biết mình mới là người hèn yếu nhất."

Lâm Tư Gia không hiểu: "Đâu có, cậu Sầm, cậu đã cho tôi rất nhiều ý kiến quý giá, trước kia chưa một ai nói với tôi những lời này."

"Vậy coi như cảm ơn lẫn nhau đi." Sầm Dao cẩn thận xử lý gai của đóa hồng trắng trong tay: "Chị Lâm, nói chuyện với chị thật sự rất vui. G18 đang có dự án hợp tác làm máy dự báo với sở nghiên cứu khoa học điện tử, hiện đang tìm nhân viên nghiên cứu, tôi nghĩ chị có thể thử một lần."

Sầm Dao quay đi, thấy Heinz đang đợi mình ở hành lang. Y lịch sự gật đầu với Lâm Tư Gia, cầm bông hồng trắng đi về phía Heinz.

"Em đâu có vẻ gì là không giỏi giao tiếp." Heinz vươn tay: "Em trò chuyện với ai cũng vui vậy mà."

Sầm Dao đặt tay phải vào tay Heinz, mặc Alpha kéo mình vào lòng. Y cười cài bông hồng trắng đã được cẩn thận bẻ hết gai vào túi áo lễ phục của Heinz: "Anh đang ghen đấy à Heinz?"

Heinz không đáp, cụp mắt nhìn bông hồng trước ngực áo. Hắn nghe thấy Sầm Dao mềm mại nói: "Vậy phải đền bù nhỉ?"

Hắn giương mắt, thấy Omega đặt tay lên vai mình. Sầm Dao kiễng chân hôn hắn: "Một nụ hôn có đủ không?"

Heinz: "..."

Gió làm hồng đung đưa thành cơn sóng xanh dạt dào, nhiệt độ của nụ hôn còn dừng trên môi Heinz. Hắn hiếm khi ngơ ngác, Sầm Dao lại không cho Alpha cơ hội phản ứng, ôm cổ ép hắn phải cúi đầu. Chóp mũi y thân mật cọ xát trên mặt chồng mình, giọng cũng ngọt thỉu: "Nếu không đủ thì về hôn tiếp có được không?"

Mình uống nhiều quá rồi, Heinz nghĩ, hoặc là Sầm Dao uống nhiều quá.

[Tác giả có lời muốn nói]:

Đối mặt với Sầm Dao đã hiểu ra, Heinz kiểu:... Hình như mình uống nhiều quá rồi.

Về sau còn nhiều tình huống uống nhiều lắm, làm quen đi Heinz (châm thuốc)

_____________________________

Nói đơn giản là Sầm Dao bị nền giáo dục Omega đầu độc là phải cống hiến hết mình cho tình yêu, thành ra Dao Dao rất bài xích, nghĩ rằng yêu là cái gì đó rất vớ vẩn và tồi tệ, tốn thời gian, làm mình hi sinh quá nhiều. Sầm Dao cho rằng chỉ có Omega bị tẩy não (rằng Omega phải yếu đuối phải mong manh phải cống hiến cho Alpha phải khao khát tình yêu) thì mới có những ảo tưởng ngộ nhận đó là mong muốn của mình, mới mãi theo đuổi thứ tình yêu không thiết thực, hi sinh những thứ quan trọng và quên mất phải sống cho bản thân. Nên dù biết Heinz yêu mình, Sầm Dao vẫn sợ, lần lữa mãi không đáp lại vì cho rằng đáp lại sẽ khiến y thuần phục dưới cái nền giáo dục độc hại ấy, khiến y đánh mất bản thân.

Nhưng những gì Lâm Tư Gia nói khiến Sầm Dao nhận ra mình cũng là một nạn nhân của nền giáo dục Omega, nền giáo dục tẩy não đó đã khiến Sầm Dao vô tình quên mất rằng yêu thương là thứ rất thuần khiết, và nó không có lỗi. Yêu và được yêu đều là quyền của con người. Ai cũng có quyền bày tỏ mong muốn được yêu, ai cũng có quyền theo đuổi tình yêu, chỉ cần đó là lựa chọn của chính họ và tôn trọng mong muốn của đối phương thì đó chưa bao giờ là sai.