Việc đầu tiên Heinz làm khi lên xe bay là cho Sầm Dao ăn thuốc giải rượu.

Cho ăn thì thôi, giọng điệu hắn còn cứ như dỗ trẻ con: "Ngoan, cái này là kẹo, ăn sẽ hết đau đầu."

Sầm Dao: "..." Sao nghe như đang nói chuyện với thiểu năng vậy.

"... Em không say." Sầm Dao có chút bất đắc dĩ. Y cởi cà vạt, bởi vì buồn bực việc Heinz không bắt được trọng điểm, y mất kiên nhẫn giựt mấy lần. Heinz đang cởi áo khoác, thấy thế nắm tay Sầm Dao ngăn lại động tác thô bạo của y, cúi đầu nghiêm túc bẻ lại cổ áo cho Omega, sau đó ngón tay vòng một cái đã tháo được cà vạt tơ tằm màu trắng.

Tháo xong Heinz tự giác cởi măng sét cho Sầm Dao. Omega giơ tay để hắn tiện làm việc: "Vụ của Xazor Burton với Budo gì đó là sao vậy?"

"Hồi ở trường quân đội, Xazor học môn tự chọn là lịch sử nghệ thuật, họ quen nhau ở đó." Heinz bỏ măng sét vào hộp trang sức, mở tủ lạnh, kể tiếp: "Xazor là một chính trị gia giỏi, nhưng không hiểu sao mắt nhìn người rất tệ."

Sầm Dao nhướng mày, tựa vào tủ lạnh, cà vạt trong tay vắt lên cổ Heinz kéo hắn tới, cười nói: "Kể chi tiết hơn đi."

Sầm Dao hiếm khi hứng thú với chuyện của người khác, càng miễn bàn mấy khúc mắc tình cảm kiểu này. Heinz ôm eo Sầm Dao, bế y ngồi lên tủ lạnh, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Budo là kiểu người không có chừng mực, tâm tư cũng không quá đàng hoàng, ranh giới đạo đức cũng không cao. Về mặt này thì tên đó thật sự rất xứng với Xazor."

Sầm Dao không nhịn được cười, đánh giá của Heinz cay nghiệt và thẳng thừng, còn có sự trào phúng hài hước. Y tiến tới cọ lên chóp mũi hắn, hỏi tiếp: "Tại sao anh lại cảm thấy hắn không có chừng mực?"

"Có người bình thường nào lại gọi một Alpha mới gặp là anh ơi, lại còn gọi thẳng tên anh nữa." Heinz vô cảm nói: "Huống hồ hắn còn lớn hơn anh ba tuổi."

Sầm Dao khoác tay lên vai Heinz, cười tới nỗi suýt mềm cả người: "Anh không thích người khác gọi anh là anh à? Hắn gọi như thế nào vậy?" Sầm Dao dán mặt với hắn, ghé vào tai Heinz thì thầm: "Anh Heinz ơi."

Sầm Dao rõ ràng thấy được tai Heinz giật một cái, sau đó đỏ lên, ngay cả bàn tay ôm eo y cũng không kiềm được bóp chặt.

"Heinz, anh thật sự không thích người ta gọi anh như thế à?" Sầm Dao liếm vành tai đỏ của hắn, nói tiếp: "Anh à, tai anh đỏ hết rồi này."

Heinz buông Sầm Dao ra, gần như là hốt hoảng lùi lại một bước. Sầm Dao chưa từng thấy Heinz căng thẳng như vậy, căng thẳng tới mức luống cuống: "... Dao Dao, em say rồi."

Heinz cao một mét chín, vóc người to hơn Sầm Dao không chỉ một cỡ, áo sơ mi quân phục màu đen phác họa cơ ngực cường tráng của hắn, cơ bắp từ vai đến eo mượt mà căng chặt. Hắn mặc quần lính, trên đùi cột đai vũ khí, xuống chút nữa là bắp chân và đôi ủng chiến. Sự tồn tại và khí thế của hắn luôn đậm hormone và tính xâm lược, lúc này lại như sợ hãi, luống cuống nhìn Sầm Dao, khiến y bỗng cảm thấy Heinz giống một con thú hoang dữ tợn đột nhiên nằm ngửa ra cho mình xoa bụng.

Mà Sầm Dao còn có trực giác là mình có xoa kiểu gì Heinz cũng sẽ không giận.

Mới chủ động có chút mà anh đã sợ tới vậy à? Sầm Dao không vội phản bác, hai tay chống ra sau: "Anh yêu, anh đơn thuần như thế làm em tưởng những lần làm t,ình trước đó chỉ là mơ thôi ấy." Gần như không che giấu được ý xấu: "Anh cách xa như thế làm gì, không thích em gọi anh là anh yêu à?"

Heinz cắn m.ôi dưới, chậm rãi nhích lại gần Sầm Dao, vẫn không nói gì, rủ mắt, từ chối đối mặt với y.

Sầm Dao sửng sốt, hiểu ra Heinz tới gần là đang trả lời, hắn thích mình gọi như vậy.

Sầm Dao ôm cổ hắn: "Sao anh không nhìn em." Thò mu bàn tay dán lên cái cổ nóng hổi của Alpha, hạ nhiệt độ cho hắn: "Thích em gọi anh là anh yêu đúng không? Đổi sang cái khác có thích không?" Y hôn lên môi Heinz, nhìn đôi mắt xanh ánh nước, dán vào mặt hắn cọ cọ: "Chồng ơi."

Lần đầu tiên pheromone mùi đàn hương nồng tới như vậy, đến mức hương cuối mát lạnh gần như biến mất. Heinz nắm cằm Sầm Dao, hôn y dữ dội, sau đó nhờ sự phối hợp của Sầm Dao lại trở nên mềm mại dịu dàng. Thay vì nói là hôn, cả hai giống như đang an ủi liế,m láp nhau. Nụ hôn kết thúc, Sầm Dao tựa vào lồ.ng ngực Heinz: "Có thích không?" Y cười nói: "Chắc chắn là thích hơn gọi anh yêu rồi. Heinz, tim anh đập nhanh lắm đó."

"... Dao Dao." Heinz vùi đầu vào vai y, đợi phản ứng của cơ thể hai người lắng xuống, hắn lặp lại: "Em say rồi."

Dường như hắn muốn dùng lí do lừa mình dối người này để chống trả với bất an mà sự chủ động của Sầm Dao mang lại.

"Anh thật sự nghĩ vậy à?" Sầm Dao nói: "Hôm nay em hôn anh, ôm anh, làm nũng với anh. Anh thật sự cho tất cả là vì em say à?"

Sầm Dao đẩy hắn ra: "Nếu anh còn kiên trì như vậy thì em có thể khôi phục cách thức giao lưu trước đây của chúng ta."

"Không." Heinz cuống quít nắm chặt tay y, cứng người, mãi sau mới nói: "Anh, anh không biết tại sao em đột nhiên --- Ý anh là." Heinz nói năng lộn xộn: "Ban đầu em không có chờ mong gì với hôn nhân của chúng ta, anh biết điều đó."

"Em bất an về chuyện kết hôn, em sợ đánh dấu, quá mức đề phòng, anh đều có thể cảm nhận được." Heinz nắm chặt tay Sầm Dao, áp tay y lên mặt mình, đôi mắt xanh như biển sâu chăm chú nhìn y: "Anh biết mục đích em xin kết hôn không đơn thuần, anh cũng biết em chỉ định ở với anh hai năm."

Sầm Dao há miệng, lại không nói được gì.

"Sầm Dao, cha mẹ anh rất yêu nhau. Lớn lên trong hoàn cảnh đó, anh biết giữa chúng ta thiếu cái gì." Heinz dịu dàng nói: "Em sợ hôn nhân, em thấy mâu thuẫn với đánh dấu của AO, thậm chí sợ mang thai. Những chuyện này không sao hết, hôn nhân luôn là việc của hai người, anh có thể cùng em đối mặt, anh có đủ kiên nhẫn và yêu thương đợi em mở lòng với anh."

"Anh lớn hơn em 8 tuổi, mà em còn nhỏ như vậy." Heinz chạm vào chóp mũi Sầm Dao: "Em biết tại sao anh lại hoảng vậy không? Dao Dao, hôm nay em muốn bổ sung những gì chúng ta còn thiếu. Em rất thông minh, nhưng em còn quá trẻ, anh sợ em chỉ là hứng thú nhất thời, anh cũng sợ một ngày em sẽ lấy lại những tình cảm đó."

"Không." Sầm Dao nghẹn giọng nói: "Em không phải là hứng thú nhất thời, em đã suy nghĩ rất lâu. Em vẫn luôn căm thù hôn nhân xứng đôi đến tận xương tuỷ, nhưng nếu là anh." Sầm Dao vô thức nắm chặt tay: "Nếu là anh, thì không sao hết."

Giọng y run rẩy, cả cơ thể cũng run theo. Giây phút này Sầm Dao mới biết, y có thể đứng trên cao nhìn xuống tình yêu, có thể thỏa thích hoang phí, tất cả đều là vì so với những tình cảm thoáng qua, yêu thương chân thành là sự nặng nề không thể diễn tả bằng lời, giống như đi trên băng mỏng vậy.

Mà y giẫm trên mặt băng của Heinz, còn vô tri đắc ý không biết sợ.

"Từ hôm nay trở đi, hãy bắt đầu lại hôn nhân của chúng ta." Sầm Dao cảm thấy mình chẳng biết ăn nói gì cả. Y nhìn Heinz, trái tim dồn dập như sấm: "Heinz, anh có thể cho em cơ hội đó không?"

"Được chứ." Heinz ôm lấy người yêu đang run rẩy, hôn lên gáy y: "Em biết mà, anh sẽ không bao giờ từ chối em."

[Tác giả có lời muốn nói]:

Anh em đồng thanh nào: "Đàn ông trưởng thành siêu ngon, sức quyến rũ của họ là thứ không ai có thể chối từ!"