Thủ đô Rod của tinh hệ thứ tư, 3 giờ chiều ngày 12, Liên Bang và Đế Quốc đàm phán thất bại về chủ quyền của Bụi Gai. Đoàn Thân Vệ Quân độc lập số 7 khống chế toàn bộ cảng hàng không Podunkel, quan chỉ huy của Đế Quốc đóng giữ tại Podunkel tuyên bố đầu hàng.

Tin tức truyền về, tổ dự án G18 của Sầm Dao cũng khởi động kế hoạch hợp tác về máy dự báo và liên kết giá trị van với sở nghiên cứu khoa học điện tử.

Lúc chuẩn bị cho hội nghị, Sầm Dao đã nghe thành viên trong tổ luôn miệng nhắc người phụ trách dự án của hai bên đều là Omega. Tin này khiến tâm trạng vốn mong chờ vì sắp tới ngày Heinz về của Sầm Dao trở nên vui vẻ hơn hẳn, lúc gặp bên kia y càng mừng, vì y thấy Lâm Tư Gia.

Lâm Tư Gia cắt mái tóc dài như tảo biển, búi lên thật cao, tạo khí chất gọn gàng hoạt bát. Sầm Dao cười vươn tay: "Kĩ sư Lâm, hợp tác vui vẻ!"

Lâm Tư Gia cười, cảm giác ngượng ngùng thân quen kia trở lại: "Chào cậu, tổng kĩ sư Sầm, hợp tác vui vẻ!"

Sầm Dao đùa: "Mừng quá chị không gọi tôi là tổng kĩ Sầm*."

*岑总工, tổng công Sầm Tổng công cách gọi tắt của tổng công trình sư, Lâm Tư Gia gọi Sầm Dao đầy đủ là 岑总工程师 tức tổng công trình sư Sầm. Công trình sư là kĩ sư xây dựng/người thiết kế công trình bên mình á.

Mọi người cười to, trong tiếng cười, Sầm Dao bình tĩnh nhìn sang người phụ trách dự án liên kết giá trị van. Một nam Omega rất trẻ, con lai châu Á, khuôn mặt có thể nói là xinh đẹp, chỉ là biểu cảm quá chảnh. Sầm Dao nhướng mày, cũng vươn tay với cậu ta: "Chào anh, Levis."

Levis bắt tay với y: "Sầm Dao, tôi vẫn luôn rất tò mò cậu thiên tài tới mức nào." Nói đoạn, cậu ta buông tay: "Còn trẻ thế mà đã dám đảm nhiệm vai trò tổng phụ trách dự án G18, hi vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng."

Bầu không khí vui vẻ hơi đông lại vì Levis. Sầm Dao không ngại, ung dung thu tay về, cười nói: "Chắc sẽ không đâu, chứ không thì sao anh lớn hơn tôi 7 tuổi mà vẫn chỉ là người phụ trách của một dự án nhỏ như liên kết giá trị van?"

Mặt Levis đỏ bừng, nổi giận đùng đùng nhìn Sầm Dao.

Mọi người: "..."

Thành viên tổ G18: "..." Quên đấy, lúc Sầm Dao phách lối không biết nhóc này còn lăn lộn ở xó xỉnh nào.

Sự thật chứng minh Levis vẫn có vốn liếng để kiêu ngạo. Sau buổi họp đầu tiên, Sầm Dao cảm thấy người này trông thuận mắt hơn nhiều, vì người ta có tài thật. Sau khi biết Levis là fan cuồng nhiệt của Heinz thì lại càng ưng, không thể không cảm thán mắt nhìn của Levis thật tốt. Sầm Dao luôn rất bao dung với người có tài và có mắt nhìn. Mấy lần Levis khiêu khích đều được y nhẹ nhàng đáp trả, sau đó dùng khuôn mặt cười lên siêu xinh xắn đáng yêu của mình, rất là thảo mai nói: "Không sao đâu mà, mọi người đừng lo, dù sao Lev lớn hơn tôi những 7 tuổi, tôi nhường cho anh ấy là điều nên làm."

Levis: "..." Đù má mày gọi ai là Lev hả? Đừng có mặt dày như vậy được không?

Mọi người: "..."

Sầm Dao rất trẻ, nhưng quy định trong tổ lại rất nghiêm, hiệu suất cực cao, hai tổ hợp tác ngày đầu tiên suýt không theo kịp tiến độ. Sau một tuần rèn luyện, những người khinh thường Sầm Dao cũng dần buông bỏ thành kiến. Dù sao thực lực của một người là thứ không thể ngụy trang, tri thức và nghiên cứu của Sầm Dao với G18 thật sự là sâu sắc đến từng chân tơ kẽ tóc.

Sau đó trong một cuộc họp thông lệ, chứng kiến Sầm Dao tranh cãi với Adrian về vấn đề hộp số, thành kiến của họ chuyển thành kính nể. Người có thể đối mặt với Adrian, không chịu nhường một bước, còn cãi thành công thì chẳng thể là kẻ tầm thường.

Kết thúc cuộc họp, ai nấy gặp Sầm Dao đều trốn vội. Levis cầm bản thiết kế đã đo lường xong tới tìm Sầm Dao, thấy khí thế của y cũng sợ, rón rén hỏi Jasmine: "Cậu ta bị cái gì vậy? Đồng ý dùng phương án của cậu ta rồi mà?"

"Thiếu tướng Norman trong chuyến về gặp cướp vũ trụ, phải hạ cánh ở Lan Đảo hoàn thành nhiệm vụ vây quét, có thể không về được." Jasmine ghé vào tai Levis thì thầm: "Anh Dao một tháng không gặp thiếu tướng rồi, người ta mong hôm nay mãi."

Levis khựng lại, khàn giọng hỏi: "Thiếu tướng Norman với kĩ sư Sầm... Yêu nhau lắm à?"

"Đùa hả? Chẳng lẽ anh không thấy bài đăng của thiếu tướng?" Jasmine nói: "Hoa hồng của tôi, ài, thành trend trên mạng luôn."

Levis không nói gì, Sầm Dao xử lý xong số liệu Fujimogawa gửi, không buồn ngẩng lên: "Có chuyện gì không?"

"Tôi, tôi có bản thiết kế này về liên kết giá trị van." Levis càng nói càng lí nhí: "Muốn để cậu xem thử."

"Gửi EP đi." Sầm Dao rất lạnh lùng: "Tới giờ nghỉ trưa chưa? Trả tiền lương để mấy người ở đây phí thời gian hả?"

Jasmine cầm tư liệu chạy, tiện thể kéo đi Levis đang luống cuống.

Tâm trạng Sầm Dao thật sự tụt xuống tận đáy, y tưởng hôm nay có thể cùng Heinz về nhà. Vườn hoa của y đã lâu lắm rồi không có ai chăm chút, nho mọc mầm cũng không thể để ý, cuộc sống của y dần chỉ có nghiên cứu và công việc. Mà quan trọng nhất là, Sầm Dao thật sự rất muốn gặp Heinz.

Sầm Dao ủ dột tăng ca tới 8 giờ tối, cả tòa nhà chỉ còn mình y ở phòng thí nghiệm chạy số liệu. Cuối cùng vẫn là nhóm Alpha bảo vệ y lên tiếng thuyết phục, Sầm Dao mới tắt thiết bị, sát trùng, ra khỏi tòa thí nghiệm.

Trăng đêm nay tròn và sáng, gió cũng mơn man, Sầm Dao lại không có tâm tình để thưởng thức. Y trở lại phòng mà viện khoa học cung cấp, tắm táp qua loa rồi ngồi tựa vào đầu giường mở EP, bắt đầu sửa bản thiết kế của Levis.

Lúc đắm chìm vào nghiên cứu, Sầm Dao rất ít nói chuyện, nhưng chưa từng câm lặng như hôm nay. Adam lặng lẽ online: "Cậu chủ, tâm trạng không tốt à?"

Sầm Dao mặc kệ nó.

Adam không ngại, nó đã làm bạn với Sầm Dao gần 15 năm, Sầm Dao hồi nhỏ vốn là đứa bé tự kỉ quái gở, nó rất giàu kinh nghiệm: "Đây là bản thiết kế của Levis à? Sao cậu chủ lại tốn thời gian ngoài giờ làm việc sửa cho cậu ta?"

Sầm Dao vẫn không nói không rằng.

"Lúc buồn cậu vẫn giống hệt hồi bé." Adam nói: "Thật ra tôi rất kính nể cậu chủ, vì cậu không bao giờ tức giận vì thái độ của người khác. Levis bất kính với cậu như thế, tâm trạng cậu còn đang rất tệ, cậu lại vẫn sửa bản thiết kế cho cậu ta."

"Giống như hồi ở viện điều dưỡng." Adam cố ý điều chỉnh giọng mình, cố gắng thư giãn: "Cậu từng rất khổ sở vì nhân viên nghiên cứu bắt cậu làm bài kiểm tra tâm lý, nhưng cậu vẫn tha thứ cho ông ấy, để ông ấy tiếp tục làm cố vấn tâm lý cho mình."

"Vì như thế sẽ có lợi." Cuối cùng Sầm Dao cũng chịu mở miệng, nói rất khẽ: "Đừng nghĩ tao vĩ đại như thế."

"Cậu thấy không." Adam máy móc cười: "Ngay cả tìm lí do cũng thế, bao năm rồi vẫn không đổi. Nhưng cậu có khuyết điểm thật, có lẽ là trải nghiệm hồi nhỏ, cậu rất đề phòng và cảnh giác với người khác. Cậu chưa từng có bạn bè để thổ lộ tâm tình, cậu chơi với cậu Fujimogawa lâu như vậy, cậu Fujimogawa vẫn không thể vào trong lòng cậu."

Nghe AI đánh giá mình là một chuyện rất thú vị, Sầm Dao bị khơi dậy chút hứng thú: "Thế Heinz thì sao? Mày đánh giá về Heinz thế nào?"

"Thiếu tướng chắc chắn là một người rất mạnh mẽ, dù là bên trong hay bên ngoài." Adam nói: "Nhưng sự lớn mạnh của ngài ấy là để nhỏ yếu có thể tồn tại, thế nên bản tính ngài ấy không có sự tự đại và ngạo mạn như các Alpha khác. Đồng thời ngài ấy luôn lịch thiệp dịu dàng với người nhà và người yêu, là một người đàn ông tốt có sự tương phản về nhiều mặt. Tôi nghĩ, đây là lí do cậu hoàn toàn chấp nhận ngài ấy."

Sầm Dao bị nó chọc cười, hé miệng lộ hai lúm đồng tiền.

"Giống như thơ của Siegfried Sassoon, thiếu tướng là mãnh hổ lòng ta ngửi tường vi*." Adam rất chân thành phân tích: "Bản tính của ngài ấy là rắn rỏi lạnh lùng, nhưng cũng có dịu dàng và yêu thương. Hai bản chất trái ngược trong nhân tính lại rất hài hòa trên người ngài ấy.

*Siegfried Sassoon là nhà thơ nhà văn đồng thời là quân nhân người Anh trong thế chiến thứ nhất. Câu trên được trích từ một câu trong thơ của ông, nguyên văn bản tiếng Anh là In me the tiger sniffs the rose, ý chỉ hai bản tính trái ngược mạnh mẽ - yếu đuối của con người. Dù là người mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có phút yếu lòng, có thứ mình trân trọng.

Sầm Dao ôm chân, ấm giọng hỏi: "Vậy mày thấy anh ấy có khuyết điểm gì không?"

"Ngài ấy cũng giống cậu, ở một vài phương diện quá cố chấp. Ví dụ như ngài ấy không thích giải thích sự thật, thành ra hình tượng trong mắt người ngoài là bạo quân hung dữ tàn nhẫn, giống một thanh đao chỉ biết sát phạt chinh chiến không có tình cảm. Cái này không có gì tốt với thiếu tướng." Adam nói: "Nhưng từ khi ngài ấy đăng ảnh của cậu lên trang cá nhân, hình tượng phiến diện đó đã được cải thiện rất nhiều, tình yêu và lãng mạn đều là những chủ đề rất được chú ý về thiếu tướng."

Sầm Dao: "..."

"Tâm trạng cậu đã tốt hơn chưa?" Adam khựng lại: "Có lẽ cuộc gọi của thiếu tướng sẽ khiến cậu vui hơn."

Sầm Dao còn chưa kịp phản ứng, một giây sau cuộc gọi đã kết nối, chất giọng trầm thấp của Heinz vang lên bên tai y: "Dao Dao, đã ngủ chưa?"

"!!!" Y bật dậy, lắp bắp: "Ngủ, ngủ, không." Sầm Dao gần như là bị đánh úp: "... Vẫn chưa."

"Ừ, không nói dối anh." Tiếng Heinz pha lẫn ý cười: "Đúng là bé ngoan."

Bé ngoan đỏ mặt, hỏi: "Anh hoàn thành nhiệm vụ chưa? Có bị thương không?"

"Hoàn thành rồi, không bị thương." Bên phía Heinz có tiếng gió, nhịp thở của hắn cũng có vẻ nhanh: "Dao Dao đang không vui đúng không?"

"Có một chút." Sầm Dao nằm xuống, vùi mặt vào chăn, im lặng một hồi mới ồm ồm bảo: "Em khó chịu lắm Heinz, em tưởng là hôm nay sẽ được gặp anh."

"Anh xin lỗi, là do nhiệm vụ khẩn cấp, không có thời gian để gọi điện giải thích cho em, đây là lỗi của anh." Giọng hắn trầm xuống: "Bé cưng có thể tha thứ cho anh không?"

Tiếng bé cưng này khiến Sầm Dao mê mẩn, y lăn một vòng, nhịp tim kịch liệt không thể che giấu. Y đạp chân mấy lần trong chăn mới lí nhí: "... Anh nói lại đi."

"Cái gì?" Heinz cười, không hiểu sao thật gợi cảm: "Nói lại cái gì?"

"... Gọi em là bé cưng ấy." Tai Sầm Dao đỏ lên, y theo bản năng túm lấy mép gối, rầu rĩ bảo: "Vừa rồi em quên ghi âm. Anh ơi, anh nói lại có được không?"

Tiếng gió ở bên kia bỗng ngừng, giọng nói lẫn ý cười của người đàn ông trong đêm lặng lại rõ rệt tới vậy: "Được chứ bé cưng."

Sầm Dao chợt nhận ra, y nghe thấy Heinz nói: "Em có thể xuống lầu cho anh một cái ôm, để anh tự nói với em được không?"