"Không cho phép anh để em thủ tiết." Sầm Dao ôm cổ Heinz, cắn thính tai hắn, giọng rất trầm: "Anh không biết em dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể chấp nhận anh đâu Heinz à."

Sầm Dao cọ mũi lên cổ hắn, nhỏ giọng nói: "Em sẽ không thể chịu được nếu mất anh."

"... Anh biết." Bàn tay to rộng của Heinz ôm đầu Omega, như vỗ về trấn an động vật nhỏ đang sợ hãi. Hắn không thể xóa đi sự bất an của Sầm Dao, với vị trí hiện giờ, ngày nào hắn còn tồn tại thì ngày đó Sầm Dao sẽ còn lo sợ. Từ trái tim tới cổ họng Heinz đều là cảm giác chua xót không thể kiềm chế. Hắn bỗng thấy thật khó chịu, rõ ràng vừa rồi còn dõng dạc nói mình có thể cho Sầm Dao mọi thứ em ấy muốn, kết quả giờ mới biết, bình yên cơ bản nhất hắn cũng không cho được.

"Dao Dao." Giọng Heinz khản đặc, giống như nói một chữ thôi cũng là khó khăn: "Anh có chuyện nhất định phải hoàn thành."

"Chuyện gì." Sầm Dao rời khỏi ôm ấp của Heinz, đối mặt với đôi mắt xanh sâu thẳm tuyệt đẹp ấy: "Nhất định phải hoàn thành là chuyện gì? Là mong muốn trong lòng anh hay là thời thế ép buộc?"

Sầm Dao thấy được bóng mình trong mắt Heinz, y không kìm lòng được vươn tay vuốt ve mi mắt hắn. Trước khi ghép đôi, Heinz Norman với Sầm Dao chỉ là một biểu tượng, hắn được trời cao ưu ái, một Alpha nam được hưởng nhiều lợi ích nhất từ cái xã hội nam quyền và A quyền này. Xuất thân của hắn, gia thế của hắn, tài nguyên hắn được hưởng, quá trình trưởng thành và giáo dục đều được đóng một con dấu tinh anh rõ rệt. Sầm Dao vẫn luôn cho rằng Heinz tích cực tham gia quân sự và chính trị như vậy là để kế thừa lợi ích của gia tộc. Nhưng lúc này, y có linh cảm, y sẽ được nghe từ miệng Heinz một đáp án hoàn toàn trái ngược, nhưng đáp án này, sẽ cho y thấy một Heinz Norman chân thực nhất.

"Dao Dao, định nghĩa của em với lớn mạnh là gì?" Heinz im lặng một hồi mới hỏi: "Nói cách khác, nếu em có được sức mạnh và thể chất của Alpha giống như anh, em sẽ làm gì."

"Không làm gì hết." Sầm Dao rất thành thật, bản chất y vốn là một người ích kỉ: "Nếu sức mạnh ấy đủ lớn để em tự vệ, em sẽ bình yên sống hết cả đời, không chịu bất cứ uy hiếp nào."

Heinz không hề bất ngờ, mỉm cười: "Lớn mạnh mà anh biết, hay đúng hơn là khái niệm mà cha ông và gia tộc dạy cho anh, lớn mạnh là để bảo vệ nhỏ yếu, nó tồn tại là để giữ an toàn cho nhỏ yếu." Heinz nói: "Đời trước đã nói cho anh, không ai có quyền quyết định giới tính thứ nhất của mình, ưu thế mà giới tính tự nhiên mang lại là thứ vĩnh viễn không thể xóa bỏ, nếu may mắn có được, vậy phải đủ sức cáng đáng mà phát huy nó."

"Dao Dao, em hỏi anh có phải là bị tình thế bắt ép không. Không. Từ đáy lòng anh tán thành quan điểm đó." Heinz nói: "15 tuổi anh vào trường quân đội, không phải vì cha anh hay lợi ích của gia tộc. Chiến tranh trăm năm giữa Đế Quốc và Liên Bang, anh muốn kết thúc nó, anh muốn một hòa bình dài lâu và yên ổn. Đây là chuyện anh nhất định phải hoàn thành."

Heinz nắm chặt tay Sầm Dao, đặt lên mu bàn tay Omega một nụ hôn: "Anh cho rằng đây là ý nghĩa cho sự tồn tại của anh, chính ý nghĩa hư vô này đã cho anh sức mạnh để tiến về phía trước, anh sẵn sàng dùng cả đời mình để hoàn thành nó."

Sầm Dao há miệng, lại không nói được gì. Y là vật thí nghiệm thành công nhất của kế hoạch Con Thuyền Noah, đầu não vẫn luôn muốn bồi dưỡng y thành một người chính trực, vĩ đại, có thể cống hiến giá trị bản thân cho xã hội. Nhưng sự thực là, những sinh mệnh có IQ cao này mới là những kẻ theo đuổi chủ nghĩa vị kỉ mạnh nhất. Chỉ riêng việc đào tạo Sầm Dao làm một người bình thường, có tam quan bình thường, đầu não đã tốn đủ công đủ sức. Sầm Dao chưa từng phủ nhận mình ích kỉ, theo lợi tránh hại là bản tính của con người. Nhưng, ở trước mặt Heinz, lần đầu tiên Sầm Dao thấy hổ thẹn. Chủ nghĩa vị tha thúc đẩy giá trị quan và đạo đức đến từ trái tim Heinz làm y hiểu được, hóa ra con người có thể vi phạm bản tính, cũng có thể thuần túy như vậy.

Một nỗi sợ to lớn chưa bao giờ có nổi lên trong lòng Sầm Dao. Y xoa mặt Heinz, thì thầm: "Heinz, dù có ra sao, anh cũng sẽ trở lại, đúng không?"

Tay Sầm Dao khe khẽ run rẩy, khiến cả cơ thể cũng run theo. Heinz cuống quít nắm chặt tay y: "Đương nhiên rồi." Hắn dang tay ôm Sầm Dao vào lòng, Omega gần như không khống chế được cơn run của mình. Sự chua xót xộc lên khoang mũi, Heinz che giấu, nghiêng đầu hôn gáy Sầm Dao, pheromone và giọng hắn đều mang theo sự trấn an cẩn thận: "Dao Dao, anh sẽ trở về, lần nào cũng sẽ về, anh cam đoan."

"Được." Giọng Sầm Dao cũng không mấy ổn định: "Em tin anh, nếu anh không về được, em sẽ đi tìm anh."

Sầm Dao nhắm mắt, lặp lại lần nữa: "Em sẽ đi tìm anh, anh hãy thoải mái đừng băn khoăn gì hết, làm chuyện mà anh muốn làm."

Cổ họng nghẹn đắng, yết hầu như bị thiêu cháy đau đớn vô cùng, y nói: "Em sẽ cố gắng hết sức để trợ giúp anh. G18 sẽ không chỉ có thế hệ đầu tiên, nó sẽ trở thành cây đao sắc bén nhất cho anh cầm, và cây đao này chỉ có thể giao cho anh."

Hai người không nói thêm gì nữa, dùng hơi ấm và cường độ của cái ôm truyền đạt tình cảm khó diễn tả bằng lời. Sầm Dao hôn cổ Heinz, trong lòng y có sự xao động bất an không thể biểu đạt, rõ ràng nó sắp trào ra rồi, nhưng cuối cùng vẫn không thể rạch phá. Ngón tay y khó chịu bấu lấy vai Alpha, ngoan ngoãn cúi đầu, nói: "Cắn em đi."

Heinz hôn lên tuyến thể của Sầm Dao, cúi đầu xuống, răng nanh đâm rách da thịt, đàn hương buốt lạnh rót vào. Sầm Dao không kiềm được sự vui sướng, nhưng cũng không thể thỏa mãn, y muốn nói, Alpha lại nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chặn lại bờ môi.

Heinz dịu dàng nhìn y: "Anh yêu em."

Con thú nhỏ nóng nảy trong lòng được thỏa mãn, tạm nhân nhượng. Y ừ một tiếng: "... Em biết."

Sầm Dao ôm lấy Heinz, nói: "Em cũng yêu anh."