"Giữa cứ điểm Ubodon và cứ điểm quận Bạch Kim có một đường sao băng lớn, tình huống còn phức tạp hơn Bụi Gai."

Phòng họp yên tĩnh trang nghiêm, màn hình to lớn cho thấy bản đồ hai chiều đầy tinh vi. Heinz Norman mặc bộ quân trang phẳng phiu, bàn tay đeo găng trắng nhẹ nhàng lướt qua, hai chiều biến thành ba chiều. Giọng Alpha trầm thấp đầy thu hút, có sự lạnh lùng vô cảm: "Đội cảm tử đột kích số 2 của Đế Quốc am hiểu nhất là đánh du kích ở vùng sao băng, tôi từng giao thủ với Adolf Bill ở Bụi Gai."

"Thẩm Qua là học sinh Adolf Bill hài lòng nhất." Ngồi hàng đầu bên tay phải bàn hội nghị là tham mưu trưởng chiến tranh - thượng tướng Elder, hai tay khoanh lại đặt trước bụng, giọng chán chường, lại có phần trêu chọc: "Thiên phú quân sự của Thẩm Qua cũng không thấp hơn cậu, huống hồ thứ cậu ta điều khiển cũng là cơ giáp đời mới nhất của Đế Quốc."

"Tôi đã từng đấu với Thẩm Qua ở giải đấu giữa các trường quân đội." Hai tay Heinz chống trước bàn, tất cả người cầm quyền của bộ quân sự khu Nam trong thời kì chiến tranh đều đang ngồi ở đây. Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn sang, trần thuật sự thật: "Phong cách của hắn quá cấp tiến, mà cơ giáp đời mới nhất của Đế Quốc tôi cũng đã được trải nghiệm khi đánh với Ouston, về độ nhạy thì hơn G18, nhưng những phương diện khác không thể nói là xuất sắc, ngay cả hệ thống bọc thép cũng là lấy từ đời trước."

Chúng sĩ quan đều biết biết quan hệ của hắn và "cội nguồn" của G18, có phần trêu chọc mỉm cười.

Heinz cũng không để ý: "Thứ nguy hiểm nhất ở đường sao băng K78 là Hố Đen Tự Nhiên. Tôi sẽ chấp hành nhiệm vụ vượt qua Hố Đen, một tuần sau dẫn bộ đội đặc chủng từ vùng sao băng tiến vào cứ điểm phòng hộ đầu tiên ở quận Bạch Kim..."

Hội nghị kéo dài 4 tiếng, Andrew nhìn thời gian 3 lần, thậm chí giữa chừng còn vào phòng họp xem xét. Heinz chú ý tới sự khác thường của anh ta, nhưng hội nghị vẫn đang tiếp tục. Sau khi kết thúc, thượng tướng Elder cố ý ở lại nói chuyện với Heinz, Andrew đành lẳng lặng theo sau hai người, đi tới cầu thang dài.

Bởi vì vị trí địa lý của Ubodont nên nơi này lạnh quanh năm, thường tới tháng 7 tháng 8 hoa anh đào mới nở. Mà Prunus Itosakura là loài hoa tiêu chí ở Ubodont này, trải dài hơn nửa vùng đất. Từ phòng hội nghị ra, đi dọc theo cầu thang xuống dưới, cánh hoa bay tán loạn, trong một thoáng tưởng như đang ở giấc mộng màu hồng. Tiếc là hai Alpha đang trò chuyện đều không có hứng thú để hưởng thức.

Thượng tướng Elder là nhóm học sinh đầu tiên của nguyên soái Burton, cùng bậc với thượng tướng Norman, cũng là thầy dạy bắn súng của Heinz. Heinz luôn rất kính trọng ông, phối hợp với bước chân chậm rãi và ngữ điệu thong thả của Elder, làm Andrew sốt ruột chết đi được.

Sau khi cúi chào tạm biệt Elder, Heinz im lặng nhìn bóng lưng thượng tướng đi xa, không quay người, giọng điệu rất không vui: "Trung tá, với năng lực và phẩm chất của anh thì tôi không nghĩ ra được có chuyện gì mà anh lại luống cuống như vậy."

Thế là Andrew tự dưng không sốt ruột nữa. Anh ta bước sau Heinz nửa bước xuống cầu thang, nói: "Là việc liên quan tới cậu Sầm ạ."

Heinz đang cởi găng, nghe vậy khựng lại, nhìn sang Andrew.

"Tôi nghĩ là cậu Sầm vẫn chưa nói cho ngài." Hai người đi tới thềm nghỉ, binh sĩ đứng hai bên hành lễ, Andrew cười nói: "Tôi nghĩ là ngài nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt."

Kênh thông tin của Sầm Dao nằm ở trên cùng EP của hắn, còn được chú ý đặc biệt, tới tận trưa nay Heinz cũng không thấy y nhắn gì. Nhưng thái độ và giọng điệu của Andrew làm hắn yên tâm, nên cũng không để ý sự trêu chọc trong đó, hững hờ mở EP, chuẩn bị nhắn tin hỏi Adam, lại nghe được Andrew nói: "Bác sĩ Lục nhắn cho tôi, nói là trưa nay cậu Sầm tới phòng điều trị."

Heinz sửng sốt, bước chân đang sắp đặt xuống bậc thang bên dưới khựng lại, đúng lúc này EP hiện tin nhắn của Adam, Andrew nói tiếp: "Cậu Sầm đã mang thai."

Một giây sau, Heinz bước hụt, mũ lẫn găng lăn xuống đất.

"Trung tướng ---" "Chỉ huy ---"

Binh sĩ và Andrew hốt hoảng kêu lên, không ai ngờ được vị chỉ huy tối cao đã trải qua 10 năm giáo dục ở trường quân đội của họ, con người sắt thép luôn bình tĩnh lại có hành động như thế.

Một trận gió cuốn tới đầy trời cánh hoa màu hồng, rơi xuống chiếc găng trắng nằm trên đất của Heinz. Alpha trố mắt ngồi trên bậc thang, trên EP là tin nhắn của Adam: "Trung tướng, cậu chủ đã mang thai, chúc mừng ngài được làm cha."

Quân viễn chinh đã lên kế hoạch 3 ngày sau trở về Westbrook đột nhiên nhận được mệnh lệnh, trừ đoàn Thân Vệ Quân số 2 tiếp tục đóng quân ở Ubodon, tất cả những người còn lại hành quân về.

Căn cứ Biển Sâu nhận được mật hàm lập tức vào trạng thái, chuẩn bị chào đón quân viễn chinh. Heinz trở về vào đêm hôm đó, dùng hiệu suất cao nhất xử lý tất tần tật công việc rồi chạy tới phòng điều trị tìm Lục Nhiên.

Các bác sĩ khác đã ra về hết, Lục Nhiên phải ở lại chờ Heinz nên rất bực mình, nghĩ tới dáng vẻ đáng thương ngơ ngác của Sầm Dao lúc trưa thì càng thêm ngứa mắt hắn, giọng điệu rất là gay gắt: "Ngay cả việc Omega của mình mang thai anh cũng không biết? Sầm Dao mấy tuổi hả, bây giờ là lúc nào hả, có phải Alpha mấy người động tới phương diện này là mất não hết cả lũ không?"

Heinz rất mệt, Lục Nhiên lại nói hết sức khó nghe, nhưng hắn không có vẻ gì là tức giận, tóm lấy trọng điểm: "Em ấy còn nhỏ như vậy đã mang thai thì liệu có tổn thương nhiều đến cơ thể không?"

"Omega tuổi nào mang thai chẳng tổn thương nhiều?" Lục Nhiên lườm hắn, giọng điệu tốt hơn một chút: "Khoang sinh sản của cậu ấy phát triển rất hoàn thiện, nền tảng cơ thể cũng không tệ lắm, giữ gìn điều dưỡng tử tế sẽ không phải chịu khổ nhiều."

Heinz nhẹ nhàng thở ra, cho tới giờ Sầm Dao cũng chưa nhắn gì cho hắn, nói thật trong lòng hắn cứ có chút lo lắng và sợ hãi. Heinz thật sự quá mệt, hiếm thấy mà thả lỏng tựa người vào thành ghế, mở EP ra hỏi: "Tôi cần phải chú ý những gì?"

Thái độ của Alpha có thể nói là bình tĩnh, nghe rất nghiêm túc những kiến thức cần biết khi mang thai mà Lục Nhiên giảng. Nhờ thế Lục Nhiên cũng nguôi giận, hỏi hắn: "Năm đầu tiên của giáo dục cấp độ 3 đã có tiết sin,h lý AO và các kiến thức về Omega khi mang thai, lúc đó anh làm cái gì hả?"

Heinz đang ghi chép nghĩ, lúc đó 18 làm sao nghĩ tới có ngày mình lại làm cha chứ.

Tới lúc ra khỏi phòng y tế đã là đêm khuya, Sầm Dao vẫn không có động tĩnh. Adam bảo hôm nay Sầm Dao ở phòng kí túc cả ngày, đồng thời cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, nên việc hắn về sớm y vẫn chưa biết.

Heinz nhắn tin mượn phòng tắm của Andrew, cả người hắn toàn là mồ hôi, tiềm thức Heinz muốn mỗi lần Sầm Dao thấy mình luôn sạch sẽ.

Đêm nay có vẻ như rất dài, Heinz mở cửa phòng, thấy bên trong là một vùng tăm tối. Hẳn lẳng lặng bật đèn, Sầm Dao đang ôm chân ngồi trên giường, dựa lưng vào tường ngơ ngác ngẩng lên nhìn hắn.

Mừng rỡ và yêu thương mềm mại trong mắt Omega khiến Heinz không khỏi mỉm cười. Hắn ngồi ở mép giường dang tay ra, Sầm Dao cẩn thận chậm rãi tiến vào vòng ôm của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Sao hôm nay anh đã về rồi?"

"Anh về em không vui à?" Heinz cúi xuống hôn lên mái tóc đen, ôm chặt y trong lòng, dịu dàng thả pheromone vỗ về. Một lát sau mới hỏi: "Em thấy đỡ cảm chưa?"

"... Không phải bị cảm." Phản ứng của Sầm Dao đêm nay luôn có một sự bình thản và chậm chạp, ngón tay y vô thức nắm lấy mân mê áo sơ mi đen của Heinz, lí nhí: "Em có thai rồi."

Tay y vắt lên vai Heinz, đối mặt với Alpha: "Heinz, anh phải làm cha rồi."

Heinz cười hôn lên mũi y, bị Sầm Dao bất mãn đẩy ra: "Thái độ anh như thế à?"

Không hiểu sao y thấy ấm ức, cảm xúc dồn nén trong lòng từ lúc biết mình mang thai trào ra. Y giằng ra khỏi vòng tay Heinz: "Tại sao anh không mừng rỡ gì hết hả?"

"Lúc biết tin này, anh đã ngã cầu thang ngay trước mặt binh lính của mình." Heinz nắm lấy ngón tay mảnh mai, đặt lên miệng hôn: "Người nào đó không chịu nói cho anh, để người khác báo trước, giờ lại trách anh không mừng."

Sầm Dao không nhịn được cười, lại chui vào lồ,ng ngực Heinz, ghé vào tai hắn thủ thỉ: "Em không biết nói thế nào."

"Anh biết." Heinz nói: "Cả ngày hôm nay anh chẳng tập trung được, cũng may em không nói."

"Tức là anh vẫn không muốn biết?" Sầm Dao nói xong cũng phải giật mình, vì cảm xúc trong lời nói thật sự thay đổi 180 độ, cố tình gây sự. Heinz lại vẫn như thường dỗ dành, Sầm Dao mãi không nói gì, nghe chồng dỗ nửa ngày mới lí nhí: "Heinz, em hơi sợ."

Trái tim Heinz nhũn ra, hắn lên giường bế Sầm Dao vào lòng, nói: "Anh biết."

Hắn cúi đầu thương tiếc hôn lên mí mắt đang run rẩy của Omega, ấm giọng nói: "Sau khi trở về, anh đã nói chuyện với Lục Nhiên. Hắn nói cho anh biết rất nhiều biến hóa si,nh lý của Omega sau khi mang thai. Bé cưng, em sợ hãi là chuyện bình thường."

Heinz cầm tay y. Sau khi kết hôn, hắn vẫn luôn cảm nhận được Sầm Dao bài xích chuyện mang thai: "Em còn trẻ như vậy, vốn không sẵn sàng cho chuyện này." Đôi mắt xanh như biển sâu của Heinz chăm chú nhìn thanh niên: "Bé cưng, nói anh nghe, em có muốn đứa bé này không?"

Không hiểu sao Sầm Dao bỗng hoảng, vô thức che bụng mình: "Có."

Heinz mỉm cười, như thể đó chỉ là một câu hỏi rất bình thường. Hắn vươn tay xoa bụng Sầm Dao, Omega rùng mình, Heinz hôn lên trán y, sợi tóc vàng còn ẩm ướt lướt qua mặt Sầm Dao. Alpha dỗ dành: "Vậy tin anh hơn một chút có được không? Anh biết mình rất khốn kiếp, để em chưa kịp chuẩn bị gì đã phải làm papa." Sống mũi cao của hắn thân mật cọ lên mặt Sầm Dao: "Anh sẽ học cách làm một người cha tốt, cố gắng hết sức để em không sợ. Mang thai rồi thì em vẫn là em, em vẫn có thể dựa theo kế hoạch của mình, làm chuyện em muốn làm."

Sầm Dao há miệng, lại không nói được gì. Sự bảo hộ của Liên Bang với Omega thái quá tới mức xâm phạm quyền cá nhân, 5 tiếng trước, y đã nhận được thông báo tạm cách chức từ viện khoa học.

"Anh biết bé cưng của anh rất không vui, vì đứa nhỏ này làm rối loạn kế hoạch của em." Heinz cẩn thận vuốt ve bụng Sầm Dao: "Nhưng tinh hạm Biển Sâu là do Adrian thiết kế, ông ấy có phòng thí nghiệm với kĩ thuật hàng đầu, em có thể ở lại Biển Sâu tiếp tục dự án của mình. Em ghét người khác săn sóc quá độ vì em đang mang thai đúng không?"

Mùi đàn hương dịu dàng của Heinz triền miên vây quanh y, giống như giọng nói của Alpha: "Anh biết Dao Dao của anh không yếu ớt như vậy, anh cũng biết em muốn anh đối xử với em như thế nào."

Sầm Dao làm ổ trong ngực hắn, im lặng nửa ngày mới đỏ mặt bảo: "Thật ra anh quan tâm chăm sóc nhiều hơn cũng được."

Heinz nhướng mày, ngón tay nhẹ nhàng quét qua môi Sầm Dao, nhìn biểu cảm của Omega: "Cưng à, nếu lúc mới kết hôn em chịu nũng nịu với anh như vậy thì chắc giờ đang ở trong phòng chờ sinh rồi."

Sầm Dao lạnh tanh giơ tay cho hắn một cái tát.

Không dùng sức nên không đau, với Heinz ngang bằng tán tỉnh. Hắn cười đặt Sầm Dao nằm lên gối hôn lấy hôn để, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve bụng y. Khi hai người thở hổn hển tách ra, hắn nói bên tai Omega: "Cảm ơn em."

"Cảm ơn bé cưng của anh đã đồng ý giữ lại." Hắn cọ xát vành tai đã đỏ rực của Sầm Dao, thì thầm.