Sau nửa năm, cuối cùng Heinz và Sầm Dao cũng trở lại căn nhà của họ ở khu B3.

Vườn hoa đã um tùm cỏ dại, đang là đầu thu, từng chùm hoa nở rộ lại hỗn loạn, căn nhà lâu không có người ở đẫm mùi nước khử trùng. Cuối cùng Adam cũng lại được tiếp quản biệt thự, AI ở màn hình cửa trước thả pháo hoa lấp lánh, giọng máy móc nói: "Hoan nghênh mọi người về nhà! Thật vui vì gia đình chúng ta đã có thêm một thành viên mới."

Sầm Dao đã mang thai 5 tháng, phản ứng nôn nghén không còn quá kịch liệt. Bình yên vượt qua thời kì 3 4 tháng là ổn định, Sầm Dao rõ ràng cảm giác được sự khó chịu của cơ thể, bụng dưới bắt đầu phình ra, hố chậu xuất hiện cảm giác kéo xuống, khiến lúc ngồi rất đau. Bởi vì thai nhi trưởng thành, thận gia tăng lượng máu lọc khiến khuôn mặt nhợt nhạt trở nên hồng hào, nhưng tâm trạng y lại bắt đầu sa sút.

Lúc không vui, Sầm Dao không giận chó đánh mèo, cũng không cáu kỉnh, chỉ là rất yên lặng, thích một mình ngồi trong góc ngẩn người. Mỗi lần ngủ dậy Heinz phải dỗ một hồi, Sầm Dao không có nhiều phản ứng, tuy vẫn trả lời, nhưng chẳng có mấy tinh thần, ăn trưa xong lại ngủ vì quá mệt. Heinz sửa sang lại vườn hoa trước nhà, dâm bụt ven tường không ai chăm vẫn nở rực rỡ, hắn cắt một rổ hoa to, mang lên phòng ngủ tầng hai.

Bởi vì 30 phút sau sẽ có mưa, rèm cửa dày nặng được kéo kín khiến căn phòng tối mờ mờ. Heinz rón rén mở cửa, Sầm Dao lại không ngủ, đang dựa vào đầu giường ôm chân ngẩn người.

Bờ vai gầy yếu khoác áo của hắn, cổ áo ngủ không biết làm sao mà lỏng lẻo xộc xệch, co ro trông đáng thương vô cùng. Thấy Heinz thì giơ tay ra: "Ôm."

Heinz đổ đống hoa dâm bụt vào bình hoa đặt trên tủ đầu giường, lên giường ôm y vào lòng. Sầm Dao cẩn thận sờ vào vết thương trên ngực hắn: "Còn đau không?"

Các chỗ gãy và nứt xương của Heinz có thể thông qua giải phẫu và dụng cụ nhanh chóng lành lặn, còn lại là rèn luyện phù hợp để khôi phục. Nhưng nửa người trên của hắn bị bỏng phải cấy da, lúc đàm phán xong cởi lễ phục, toàn bộ băng vải đỏ thẫm. Có lẽ là hình ảnh quá đáng sợ, đã gần một tháng trôi qua, gần như mỗi ngày Sầm Dao đều hỏi thăm vết thương của hắn. Heinz ôm chặt người yêu, dùng hành động để trả lời.

Vòng ôm của Alpha rộng rãi ấm áp, có mùi đàn hương khiến người an lòng. Sầm Dao chậm rãi tìm vị trí thoải mái trong lồ,ng ngực hắn, gác cằm lên vai Heinz, không nói gì.

"Sao vậy?" Heinz nhẹ nhàng vỗ lưng Sầm Dao, cúi đầu hôn lên tuyến thể của Omega. Bởi vì đang mang thai, tuyến thể trên cái gáy trắng nõn luôn ửng hồng. Răng nanh đâm vào, cái tay đang khoác trên vai Heinz đột nhiên tóm quần áo hắn, khẽ kêu một tiếng.

Sầm Dao lúc mang thai rất nhạy cảm, Heinz chỉ có thể cố nhẹ nhàng hơn, pheromone khiến y dễ chịu quyến luyến vô cùng, lười biếng cọ mặt với hắn.

Heinz nghiêng đầu tinh tế hôn thanh niên, từ mắt tới mũi rồi môi, thủ thỉ: "Sao lại không vui thế, có thể nói với anh không?"

Sầm Dao rủ mắt trốn vào trong ngực hắn, Heinz kiên nhẫn hết hôn rồi dỗ. Omega cuối cùng vẫn bị hắn hôn cho không chống đỡ được, ôm cổ Heinz ghé vào tai hắn lí nhí: "... Ngực đau."

Heinz sửng sốt, nhớ tới tri thức mình đọc được, tay vén lên áo ngủ thùng thình, thử vuốt nhẹ một cái. Còn chưa kịp hỏi, Omega trong ngực đột nhiên căng người, tinh tế hừ một tiếng.

Tiếng hừ ấy vừa mềm vừa ngọt, như bị mèo cào, Sầm Dao thật sự rất hiếm khi dùng cái giọng này. Heinz cười, ôm eo Sầm Dao, ấn người vào trong lòng, khẽ hỏi: "Muốn anh xoa không nào?"

Mùi bạc hà có hơi nồng, còn mất sự mát lạnh bình thường, triền miên vô cùng. Đôi mắt đen láy lấp lánh ánh nước, đầy tình ý nhìn Heinz, mang theo khát vọng và ỷ lại.

Nhưng Heinz lại thờ ơ, hôn lên hàng mi dày, dịu giọng: "Bé cưng, em không nói thì sao anh biết em muốn gì?"

"Muốn gì thì phải nói cho anh." Heinz nhéo eo Sầm Dao một cái, trầm giọng: "Em biết chỉ cần em nói anh sẽ cho mà, tại sao lại phụng phịu một mình."

"... Xấu hổ lắm." Sầm Dao hơi ấm ức. Tất cả cảm xúc lúc mang thai bị hormone phóng đại, y càng không muốn chìm trong những cảm xúc vụn vặt này lại càng không được như ý, mà thái độ bao dung vô bờ của Heinz lại càng có chỗ cho những khó chịu trong lòng Sầm Dao xả ra. Y ôm cổ Heinz, nức nở bảo: "Em không khống chế được tâm trạng mình."

"Vậy đừng khống chế." Heinz hôn lên tai y: "Muốn giận thì giận, không vui thì không vui, cứ thể hiện ra. Xấu hổ lại càng không cần lo, đó chỉ là phản ứng tâm lý bình thường."

Heinz chầm chậm ôn hòa nói, hắn đúng thật là một Alpha rất biết cung cấp giá trị cảm xúc: "Hay là do anh chưa cho em đủ cảm giác an toàn? Tại sao không nói cho anh biết nhu cầu của em? Rõ ràng anh rất thích em làm nũng với anh."

Sầm Dao vùi đầu vào cổ hắn, một lúc sau mới vụng về hôn tai Alpha, nhỏ giọng bảo: "Chồng ơi, anh xoa cho em có được không?"

Giọt nước trên dâm bụt im lặng nhỏ xuống, ngoài cửa sổ có trận mưa đầu thu, tiếng nước tí tách tí tách che giấu tiếng thở dốc và nức nở như mèo kêu của Omega. Sầm Dao hơi co người làm ổ trong ngực Heinz, mặc cho Alpha loay hoay, cái chăn bị đôi chân trắng như ngọc đá xuống dưới sàn. Ngón tay Heinz lau đi giọt nước mắt treo trên bờ mi Omega, ôm lấy người yêu tựa ở đầu giường nghe tiếng mưa.

Âm thanh hạt mưa vỗ trên lá khác với khi hạ xuống mái hiên, nhẹ giòn với đục nặng. Heinz vmuốt ve eo Sầm Dao, dáng người Omega trời sinh đã mảnh mai, eo nhỏ chân nhỏ tay cũng nhỏ, dễ nắm dễ ôm. Sau khi mang thai bụng hơi nở ra, hông mới có được chút thịt. Bàn tay ấm áp đặt lên bụng Sầm Dao, hỏi: "Bắt đầu đau từ khi nào?"

"... Đêm hôm qua." Sầm Dao nằm trong ngực hắn thoải mái tới mức buồn ngủ, nói chuyện cũng chậm hẳn.

Heinz gẩy chóp mũi y: "Thế sao không nói với anh."

"Mấy hôm nay anh luôn thức giấc giữa đêm vì ác mộng." Sầm Dao mở mắt, ôm eo Heinz nói: "Anh vốn đã khó chịu rồi, em không muốn anh lo lắng thêm."

Heinz sững sờ, cổ họng bỗng tắc nghẹn, nửa ngày sau mới nói: "... Không sao đâu."

Không biết là hắn đang nói cho Sầm Dao, hay là đang trấn an mình. Alpha cúi xuống hôn lên trán Sầm Dao: "Cho anh một chút thời gian được không bé cưng, anh cần một chút thời gian."

Bữa tối là Heinz nấu, ba ngày liên tiếp hắn thử vào bếp, cuối cùng phải chấp nhận sự thật là mình không có tài ở phương diện này. Lần đầu tiên trong đời Heinz Norman thất bại cay đắng, đành phải mua đồ ăn đông lạnh về chế biến, miễn cưỡng góp đủ 3 món 1 canh.

Sầm Dao rất nể mặt, mặc dù thỉnh thoảng vẫn sẽ buồn nôn vì nghén, nhưng y vẫn uống hết báo cháo gà rấu rau củ mà Heinz tỉ mỉ làm. Heinz nhận được sự an ủi và cổ vũ to lớn, cảm giác thỏa mãn có thể sánh với lần đầu tiên vô địch giải đấu toàn trường, thế là rất tự tin thêm món mới vào menu, chuẩn bị sáng mai khiêu chiến bánh tart trứng "có độ khó cao".

Ăn tối xong hai người nắm tay đi dạo trong vườn hoa, về nhà Heinz gọi video cho Lục Nhiên.

"Tất cả đều bình thường. Theo logic thì nền tảng cơ thể Sầm Dao rất ổn, tôi cũng không ngờ lúc mang thai cậu ấy lại có phản ứng mạnh như vậy." Lục Nhiên nói: "Cảm xúc không ổn định, ngực trướng đau đều là phản ứng bình thường trong thời gian mang thai, lúc thai động cũng sẽ khác. 6 tháng tới cậu ấy sẽ còn khó chịu nữa, có khi còn bị độ,ng dục giả, khao khát pheromone của Alpha. Nên làm gì chắc anh biết rồi chứ?"

Heinz ghi nhớ vài điểm, lại hỏi mấy vấn đề nhìn thấy trong sách, xong xuôi định cúp máy kết thúc cuộc trò chuyện thì Lục Nhiên do dự bảo: "Bài kiểm tra tâm lý hậu chiến của anh, ban tâm lý bộ quân sự không cho qua, muốn phái người tới làm tâm lý trị liệu."

"Tôi từ chối rồi, tối nay sẽ làm lại bài kiểm tra." Biểu cảm và giọng điệu của Heinz rất hờ hững, không rõ cảm xúc: "Nếu lần này vẫn không thông qua thì tính tiếp."

Heinz làm bài kiểm tra tâm lý hậu chiến trước mặt Sầm Dao, không cần phải giấu giếm. Vô số đêm trằn trọc bất an trong một tháng qua của hắn đã được Sầm Dao im lặng bao dung và chấp nhận, tình yêu và nỗi khổ của họ đã hòa chung với nhau trở thành một thể.

Nhưng vẫn không thể làm hết được, viết được một nửa, Sầm Dao ôm lấy Heinz đang đổ mồ hôi lạnh khắp người. Nụ hôn và pheromone dịu dàng của Omega bao bọc hắn, Sầm Dao hôn lên mắt Heinz: "Ngày mai mình gọi chuyên viên tâm lý đến có được không anh? Em sẽ ở bên anh."

Hội chứng tổn thương sau chiến tranh chỉ sự kiện mang tính đột phát, uy hiếp hoặc tai nạn dẫn tới cá thể xuất hiện chướng ngại tinh thần. Biểu hiện cụ thể là mất ngủ, dễ cáu giận, lo nghĩ nhiều, hay gặp ác mộng vân vân. Heinz đã quá quen thuộc với nó, gần như từ khi vào trường quân đội, mỗi lần làm xong nhiệm vụ quan trọng hắn sẽ phải đối mặt với hội chứng này. Hắn đã có hơn 10 năm kinh nghiệm, nên khi gặp chuyên viên tâm lý, Heinz rất phối hợp. Thái độ tích cực, chủ động của hắn khiến buổi trị liệu diễn ra rất thuận lợi. Khi kết thúc, chuyên viên nhìn về phía Sầm Dao đang nắm tay Heinz, cười nói: "Từ sau khi Norman nhập ngũ, đây là lần đầu tiên tôi tiến hành trị liệu tâm lý cho cậu ấy."

Sầm Dao hơi ngạc nhiên và khó hiểu, chuyên viên chỉ cười. Ông đã lớn tuổi, khi cười nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu: "Tâm trí của Norman rất kiên định, bức tường tâm lý và cảm xúc của cậu ấy luôn ổn định và chặt chẽ. Theo từng năm cậu ấy trưởng thành, tôi cũng khó có thể đối thoại tâm lý với Norman."

"Lần này chắc là nhờ có cậu ở đây." Chuyên viên nhìn phần bụng Sầm Dao, mỉm cười: "Hội chứng tổn thương suy cho cùng vẫn là quá trình khắc phục bản thân, có cậu và đứa nhỏ làm bạn, tất cả chỉ là vấn đề thời gian."

Trị liệu xong trạng thái tâm lý của Heinz đúng là có chuyển biến tốt đẹp. Hắn không che giấu cảm xúc với Sầm Dao nữa, nửa đêm vẫn sẽ mồ hôi đầm đìa đột nhiên tỉnh giấc, những lúc như vậy Sầm Dao sẽ ngồi dậy dịu dàng ôm hắn, để Heinz áp mặt vào bụng mình. Họ không cần dùng ngôn ngữ để truyền đạt tình cảm, vì Heinz biết, Sầm Dao đồng cảm với tất cả khổ đau và oán hận của hắn, hắn chỉ cần chậm rãi chữa trị bản thân trong tình yêu của y.

Trong một đêm mưa tí tách, Heinz lại bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, tiếng cơ giáp nổ không ngừng ù ù bên tai, trong kênh không ngừng vang vọng tiếng gọi "trung tướng" lo lắng của binh sĩ. Heinz không thể nhúc nhích, như thể bị kim loại nhiệt độ cao găm vào người.

Pheromone bạc hà mát lạnh thư giãn phủ lên mắt hắn. Sầm Dao mơ màng chưa tỉnh chui vào lòng hắn làm ổ, trấn an hôn lên mặt hắn. Heinz ôm Sầm Dao, vùi mặt vào cổ Omega.

"Em ở đây Heinz." Sầm Dao dịu dàng vuốt tóc hắn. Hai người trong đêm thu se lạnh lắng nghe tiếng mưa rơi và nhịp tim. Trong chiếc chăn khô ráo ấm áp, Sầm Dao ôm chặt hắn, bụng to dán vào bụng Heinz. Cả hai bỗng khựng lại, cùng cứng người.

"... Heinz." Sầm Dao có phần luống cuống nắm ống tay áo Alpha, run giọng: "Hình như vừa rồi con đá em."

"Không phải hình như." Heinz vén chăn lên, dán mặt vào bụng Sầm Dao. Alpha trong bụng dường như bất mãn trước sự hoài nghi của hai người cha, không phục đạp cái nữa.

Một đạp này cách bụng chọc vào mặt Heinz, cả hai sững sờ, Sầm Dao ngạc nhiên kêu: "Bé con đang đá!"

Heinz cười, vén áo ngủ Sầm Dao lên, bàn tay to lớn áp vào bụng y. Bé con dường như cũng cảm nhận được, vui mừng đấm đá vào lòng bàn tay Heinz.

Biên độ lần này có hơi lớn, Heinz lo lắng nhìn Sầm Dao: "Có đau không?"

"Không đau, có thể cảm giác được con vừa di chuyển." Sầm Dao dán tay lên bụng, cười với Heinz: "Bé con đang an ủi anh đấy, con hi vọng anh sẽ không khổ sở."

Sầm Dao ra hiệu cho Heinz áp mặt lên bụng mình lần nữa, nhóc Alpha vui vẻ đá bụng y, là rung động nguyên thủy nhất của sinh mệnh.

Không hiểu sao, một cảm giác chua xót to lớn xộc lên cổ họng và khoang mũi Heinz. Trong đêm tối tĩnh lặng này, ở thời khắc vô số lần bừng tỉnh bởi ác mộng, vì đứa trẻ non nớt này, cõi lòng Heinz bỗng sản sinh một sự cảm động không thể diễn tả. Đây là yêu, là sinh mệnh, là tất cả những gì tốt đẹp nhất ngưng tụ, là nhịp đập hồi sinh đầu tiên của trái tim đau khổ vì những vết thương chiến tranh.

Heinz cầm tay Sầm Dao, cúi đầu thành kính đặt lên bụng y một nụ hôn.