Cuối cùng hai ông anh của Sầm Dao vẫn không tới chơi.

Sầm Dao ghét nhất là mấy kiểu hình thức vô nghĩa này, sau khi quyết định tổ chức hôn lễ với Heinz, y bèn nhắn tin cho hai người, rất thẳng thừng nói nếu chỉ là tới chơi xã giao cho có thì thôi đợi tổ chức hôn lễ rồi tới, đỡ tốn thời gian.

Hai người anh vui vẻ đồng ý.

Heinz chứng kiến toàn bộ quá trình, không thể không cảm thán người nhà này thật thần kì.

Lúc Sầm Dao mang thai 7 tháng, cơn nghén đã dịu xuống vì vị trí thai đè khiến dịch dạ dày trào ngược mà lại trở nên nghiêm trọng. Ngoài cổ tay và ngón tay thường xuyên sưng đau, ngực cũng mềm nhũn căng nhức, thỉnh thoảng bị quần áo ma sát đau điếng. Một đêm nào đó bị đau tỉnh, Heinz ôm y từ phía sau, Sầm Dao nắm tay hắn đặt lên ngực, lí nhí: "Em đau quá."

Heinz thả pheromone vừa hôn vừa xoa cho y, Sầm Dao xoay người dựa vào ngực hắn, mi mắt còn treo giọt lệ, giọng nghẹn ngào: "Em khó chịu quá."

Heinz dịu dàng hôn đi giọt lệ ấy, để tay lên bụng Sầm Dao. Bé Alpha về đêm rất sống động, lúc này hết mình quậy phá trong bụng Sầm Dao. Heinz dùng pheromone và những nụ hôn dịu êm bao bọc Sầm Dao. Dỗ dành hồi lâu, phát hiện Sầm Dao vẫn vùi mặt ở ngực mình, ngón tay hồng phấn khó nhịn túm vai hắn, Heinz chợt hiểu, tay vén lên áo ngủ mỏng manh, đi xuống dưới --- Ướt đẫm.

Sầm Dao bị động d/ục giả.

Lúc mang thai 7 tháng gần 8 tháng, Omega sẽ định kì yêu cầu pheromone của Alpha để chuẩn bị cho việc sinh sản. Heinz trút bỏ áo ngủ của Omega, ôm Sầm Dao vào lòng. Để tránh làm ảnh hưởng tới con, động tác và nụ hôn của hắn rất chậm và dịu dàng, với Sầm Dao lại thành tra tấn. Y độ,ng tình tới mức không khống chế được rơi lệ, ở trong lồng ngực Alpha nghẹn ngào rên rỉ. Chiếc bình pha lê cắm hoa bách hợp bày ở tủ đầu giường khe khẽ lắc lư. Ngoài cửa sổ có tuyết rơi, im ắng không tiếng động, trong phòng lại là sắc xuân ngập tràn, Adam rất tinh ý ngắt kết nối.

Sầm Dao mang thai tròn 8 tháng, hành động bắt đầu khó khăn, lúc nào cũng thấy mệt, không có sức để nghiên cứu tàu tuần tra của mình. Hai ngày trước lễ nhậm chức của Heinz, Andrew không thể nhịn được nữa, chạy tới tận cửa van nài sếp của mình đi chuẩn bị cho nghi thức.

Sầm Dao đang ngủ trưa, cả căn biệt thự chìm trong tĩnh lặng lười biếng của một chiều đông. Heinz mặc đồ ở nhà thoải mái, ngồi trên ghế sô pha đọc sách nuôi dạy trẻ. Nghe Andrew báo cáo công việc, lật sang trang mới, không hề để ý: "Không có tôi thì vẫn làm tốt đấy thôi? Còn muốn tôi làm cái gì?"

"... Bộ tuyên truyền hi vọng ngài có thể tới cho trọn vẹn hình thức, dù sao cũng là phát sóng trực tiếp." Andrew theo thói quen đứng nghiêm trước mặt Heinz: "Còn cần ngài phát biểu nữa."

"Khỏi, tôi không có gì muốn nói hết." Heinz tắt EP, nhìn thời gian: "Bảo Hồ Phong, tất cả theo đúng trình tự bình thường, nếu bày vẽ thêm cái gì thì nó tự động cởi quân phục cút về nhà đi."

"... Nghi thức thăng quân hàm là một cơ hội tuyên truyền rất tốt." Andrew khuyên nhủ: "Hình tượng của ngài có thể được cải thiện thông qua nghi thức này, ban truyền thông sẽ chuẩn bị bản thảo cho ngài, ngài chỉ cần đọc thôi."

"Không đọc được." Heinz đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị trà cho buổi chiều, rất thờ ơ: "Tôi không cần cải thiện hình tượng, chính trị gia nhiều dã tâm cũng được, kẻ độc tài bảo thủ cũng không sao, mấy thứ này không ảnh hưởng gì tới tôi hết. Việc tôi muốn làm cũng sẽ không ngừng lại vì lời bàn tán của dư luận."

Andrew còn muốn khuyên nữa, lại thấy cấp trên giơ ngón trỏ "suỵt" một tiếng. Giây sau, anh ta thấy khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lẽo Heinz trở nên mềm mại, quay người bước lên cầu thang, nắm tay Sầm Dao mới tỉnh ngủ.

Andrew biết có nói nữa cũng vô dụng, nguyên soái chắc chắn không cho phép anh ta để những chuyện này làm phiền Sầm Dao, đành phải cúi chào ra về.

"Thượng tá Andrew tới có việc gì vậy?" Sầm Dao nhấp một ngụm sữa Heinz vừa hâm nóng, ngáp một cái: "Là nghi thức thăng quân hàm à?"

"Ừ, cậu ta muốn anh lên phát biểu diễn thuyết gì đó." Heinz bế Sầm Dao lên đùi, vén áo ngủ rộng rãi của y, thuần thục bôi kem dưỡng da.

Mấy tháng cuối da bị kéo ra nên có vết rạn, khô ngứa. Heinz bôi rất nhẹ, rất thành thạo. Sầm Dao dụi đầu vào cổ hắn, cười nói: "Chê bản thảo diễn thuyết quá sến súa dối trá à?"

"Thì có khác mấy đâu." Heinz rõ ràng không muốn nói nhiều về đề tài này, nghiêng đầu hôn lên trán y, thủ thỉ: "Muốn xoa nữa không?"

"Thôi." Sầm Dao thuận theo hắn nói sang chuyện khác, ôm cổ Alpha: "Hôn em đi."

Mới đầu tháng 2, mùa đông của Liên Bang tiếp tục kéo dài với từng trận tuyết lớn, nghi thức thăng quân hàm của Heinz Norman được cử hành ở quảng trường cung điện.

Quảng trường cung điện nằm chính giữa bộ quân sự khu Nam và Bắc, không huy hoàng cũng không uy vũ, trong ngày đông thậm chí còn vì màu xám trắng mà có một loại u buồn. Kiến trúc duy nhất hình thoi trên quảng trường là đài tưởng niệm chọc trời, xung quanh trụ khắc tinh vân hoa hồng phức tạp, để kỉ niệm quân đoàn thứ 7 đã hi sinh trong cuộc chiến 150 năm trước ở Lĩnh Vực Hoa Hồng, đó là phát súng thứ nhất của chiến tranh tự vệ. Mà 150 năm sau, vô số con cháu vâng theo ý chí của cha ông, giẫm lên con đường họ dùng máu tươi để khai thác, thắng trận chiến cuối cùng, kết thúc chiến tranh tự vệ kéo dài 150 năm.

Tiếng gió rít gào xa xăm, vang dội khắp quảng trường, tuyết lớn bay lả tả, tuyết đọng dưới đất bị những đôi ủng chiến san bằng, quảng trường xám xịt nháy mắt bùng lên trang nghiêm sát khí. Đài tưởng niệm chọc trời chạy quanh từng đóa hồng đỏ, gió tuyết che lấp màu rực rỡ, nhưng không thể bẻ cong cành lá của chúng. Phi hành khí bay thẳng lên trời cao, những quân đoàn đứng nghiêm trên quảng trường ngập tuyết nhìn từ không trung xuống chỉ thấy một màu đen kịt, phát sóng trực tiếp bắt đầu, vô số dân mạng hóng hớt tới xem bị cảnh tượng trang nghiêm này làm chấn động.

Gió thổi tung áo choàng đỏ rực của Heinz, hắn mặc bộ lễ phục quân đội phẳng phiu đứng ở đầu hàng, quân hàm và dây xích sạch sẽ. Tuyết đã tích một lớp dày trên người, vành nón phủ cái bóng lên khuôn mặt sắc nét của Alpha, không ai thấy được sắc mặt hắn.

Đội diễu hành trong tuyết lớn và trong sự bảo vệ của chúng tướng sĩ, cầm quốc kì bước tới. Mọi thứ trang nghiêm trật tự, từng quân nhân im lặng trang trọng, nghiêm túc nhìn ngọn cờ rực rỡ của Liên Bang tung bay trong gió, phần phật hướng về phía bầu trời sẫm màu xám xịt.

Quốc ca vang lên, chúng tướng sĩ làm quân lễ, động tác chỉnh tề tạo cảm giác uy nghiêm khí thế, bỗng dưng chẳng ai lên tiếng trong phòng phát sóng.

Quốc kì tung bay, nguyên soái Burton đi lên bậc thang, đứng dưới đài tưởng niệm. Thanh kiếm và quân hàm lấp lóe ánh kim, dưới cái nhìn của mọi người, Heinz Norman bước từng bước lên bậc thang, đứng trước mặt nguyên soái Burton, làm động tác chào.

Dường như nguyên soái Burton mỉm cười. Ông đã già, nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt, mái tóc hai màu đầy tang thương. Đôi mắt xanh giống Heinz nhìn học sinh đắc ý nhất của đời mình, mang theo sự tự hào và thấu hiểu không hề che giấu.

Nguyên soái Burton tự tay đeo quân hàm cho Heinz Norman, động tác của ông rất chậm rãi, lại cực kỳ trịnh trọng. Khi dây xích của huân chương được nối vào, ông phủi đi tuyết trên vai Heinz, đặt thanh kiếm xa hoa nặng nề vào tay hắn.

Một thời đại cứ như vậy chuyển giao, trách nhiệm nặng nề và vinh quang cứ như vậy nhẹ nhàng đặt trong tay Heinz Norman.

"Keng" một tiếng, thân kiếm trắng sáng phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của Heinz, tóc vàng mắt xanh giữa trời tuyết rực rỡ như vậy. Áo choàng đỏ tươi nhiệt liệt tung bay, quốc kì trong tiếng ca hùng hậu của đoàn quân dần được kéo lên. Tất cả ống kính tập trung vào vị nguyên soái mới, Heinz Norman ở trước mặt mọi người, hôn lên quân hàm hoa hồng trên vai hắn.

Tuyết trượt xuống khỏi đuôi tóc vàng óng, Heinz Norman thành kính vô cùng, như đang hôn vị thần tối cao của hắn.

Mọi nhịp thở dừng lại trong giây phút đó. Giữa tuyết trắng mênh mông, áo choàng đỏ rực của Alpha và quân phục màu đen ngưng tụ thành bức tranh, khoảnh khắc này trở thành vĩnh hằng bất hủ.

Tất cả hô hấp dừng lại.

Hoa hồng là tín ngưỡng cả đời của Heinz Norman, cũng là tình yêu cả đời của hắn.