Trước không nói Mã Dược xảo trá như cáo, lừa gạt gà con thiếu kinh nghiệm thực chiến, mạo hiểm cướp được Trâu Ngọc Nương bỏ trốn, quay lại nói Hoàng Cân Uyển thành, lại đã hôi phi yến diệt.

Thành tây, đầu thôn nhỏ, Quản Hợi như tòa thiết tháp trợn tròn hai mắt, một tay nắm lấy vạt áo của Hoàng Cân tặc trước mặt xốc lên làm cho hắn treo lung lẵng trên không, hung tợn quát to: " Ngươi nói cái gì?"

Hoàng Cân tặc nọ tim mật muốn vỡ ra, ngạnh trứ da đầu nói: " Tướng quân, Triệu suất đã bị Hàn Trung hại chết, cùng Triệu suất đồng thời bị hại còn có Đại đốc suất cùng Lưu Tích, Hàn Trung phao tin có việc cần thương nghị, nhưng lại ngầm đầu hàng triều đình, Đại đốc suất cùng Triệu suất còn có Lưu Tích vừa đến ngoài thành tây, quân quân lại đột nhiên giết đến, Đại đốc suất cùng Triệu suất không kịp phòng bị, tất cả đều bị hại."

Quản Hợi giận dữ hét lớn: " Hàn Trung tặc phôi, ta sẽ không tha cho hắn! Vậy Triệu suất còn có Đại đốc suất bộ chúc đâu? Đã như thế nào rồi?"

Hoàng Cân tặc vẻ mặt đau khổ nói: " Thành tây đại doanh đã bị công phá, tướng sĩ trong doanh trại đại đa số đầu hàng đều bị giết, chỉ có một số ít thoát được tính mạng, tiểu nhân cũng chính là ỷ vào cặp giò mau lẹ mới nhặt về được tính mạng."

" Đáng hận! Mười mấy vạn đại quân, lại bị hủy diệt trong phút chốc như thế, thật là đáng hận!" Quản Hợi hai tay đánh vào nhau, phẫn hận nói: " Vậy bây giờ quan quân đi về hướng nào rồi?"

Hoàng Cân tặc nói: " Một bộ tiến vào thành, một bộ hình như sát chạy đến thành nam Lưu Tích đại doanh rồi."

" Không tốt, Lưu Tích bộ chúc muốn gặp phải tai ương!" Quản Hợi tái mặt nói: " Mã Dược cùng ta có ơn, ta không thể thấy chết không cứu được!"

Quản Hợi vẩn cón không biết Mã Dược kỳ thật đã bỏ đi rồi.

Bàn tay lắc mạnh đem Hoàng Cân tặc đã bi dọa cho chết mất một nửa ném xuống đất, Quản Hợi xoay người nhảy lên một cái vách tường thấp, keng một cái rút ra bảo kiếm, giơ kiếm lên trời hét lơn một tiếng dữ tợn, ban đầu 800 Hoàng Cân còn sót lại đang tán loạn ở cửa thôn hoặc ngồi hoặc nằm rối rít đứng dậy, hướng trước người Quản Hợi tập hợp lại.

Trong 800 Hoàng Cân tặc này không ít người là cựu bộ của Quản Hợi, Quản Hợi lúc còn làm sơn tặc ở Thanh Châu thì đã theo hắn đánh nhà cướp quán, sau đó Thanh Châu náo loạn do gặp phải hạn hán trăm năm mới thấy một lần, tiếp theo lại bị hoàng tai, trăm họ không có đường sống, sơn tặc dựa vào cướp bóc mà sống cũng rơi vào tai ương, Quản Hợi tốt nhất cũng chỉ co thể mang theo bọn họ dọc đường hướng nam mà trốn đi, thẳng đến khi đến Nam Dương địa giới bị Triệu Hoằng thu biên.

Nên chi Hoàng Cân sơn tặc này với Hoàng Cân nông dân kia bản chất là khác nhau, bởi vì quanh năm đều ở trên mũi đao mà kiếm sống, lại phải ngàn dặm chạy trốn, thể chất sai lầm một tí căn bản là sống không được rồi, trải qua một phen luyện ngục sinh tồn, mạnh được yếu mất, đến cuối cùng còn lại người người đều là anh hùng hảo hán!

Bọn họ không những tác phong tàn nhẫn, giết người không chớp mắt, ý chí tác chiến cũng so với Hoàng Cân phổ thông mạnh hơn nhiều, chi Hoàng Cân sơn tặc này vốn có hơn 1000 người, đáng tiếc là tại Bạch Long Than một phen ác chiến, gặp phải Tây Lương thiết kỵ càng thêm hung hãn, nhân số tổn thất nặng nề, có thể sống sót không đến 300 người, tối qua lại cùng Chu Thương bộ chúc một phen chiến đấu, lại tổn thất hơn 100 người, bây giờ chỉ còn lại càng không đến 200 người.

Ánh mắt loài sói của Quản hợi liếc qua, 800 Hoàng Cân tặc sót lại im thin thít, toàn bổ thôn trang rơi vào một mảnh chết chóc, trong gió lạnh rét buốt, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Hoàng Cân tặc mờ hồ có thể nghe thấy.

" Bạch Long Than trận chiến, Mã Dược cùng ta có ơn cứu mạng, có ơn không báo không phải là việc làm của trượng phu! Nay Mã Dược gặp nạn, ta muốn tiến đến cứu viện, mọi người có nguyện ý đi cùng?"

" Nguyện ý đi!"

" Nghe theo tướng quân sai khiến!"

" Chúng tôi thề chết đi theo!"

Hoàng Cân tặc xuất thân từ sơn tặc rối rít hưởng ứng, còn những Hoàng Cân tặc khác xuất thân từ nông dân trong ánh mắt lộ vẻ do dự, nếu đi khẳng định là tìm chết, lợi hại của quan quân sớm đã lĩnh giáo qua, không đi ha, chỉ sợ sẽ bị giết chết dưới cơn giận dữ của Quản Hợi, cho nên trái phải đều khó xử.

Quản Hợi đại nộ nói: " Không muốn đi có thể nhanh chóng rời đi, ta tuyệt đối không miễn cưỡng."

Toàn bộ thôn khẩu bao trùm bởi sự im lặng, một lúc lâu sau mới có một tên Hoàng Cân tặc thử dò xét hướng trong thôn rời đi, Quản Hợi kêu lên một tiếng trầm muộn giương cung lắp tên, xuýt một cái mũi tên kia liền đem tên Hoàng Cân tặc nọ ghim chết trên mặt đất.

Quản Hợi một tên bắn chết tên Hoàng Cân tặc muốn thử bỏ đi đó, dữ tợn hét lớn: " Ai mà còn dám lùi bước, liền lấy ngườì đó làm bảng dạng (làm ví dụ)!" Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Hoàng Cân tặc hết thảy đều nghiêm mặt, đi theo Quản Hợi giết quan quân có thể sẽ chết, nhưng nếu như không đi ngay lập tức sẽ chết, chỉ cần không phải là tên ngốc, ai cũng biết nên chọn như thế nào.

Hoàng Cân tặc chúng sợ hãi dâm uy (lạm dụng uy quyền) của Quản Hợi, chỉ có thể cố phấn chấn tinh thần giết chạy đến thành nam đại doanh.

Lúc Quản Hợi suất quân chạy đến thành nam đại doanh, Chiết xung giáo úy Viên Thiệu suất lĩnh quan quân tấn công chính đang khẩn cấp, Chu Tuyển chỉ nhắm vào Uyển thành Hàn Trung, nên chỉ phái Viên Thiệu suất lĩnh 500 bổn bộ Nam binh tiến đến tấn công thành nam đại doanh, đi theo chỉ có Trác quận Lưu Bị 500 U Yến nghĩa dũng binh. U Yến nghĩa dũng binh của Lưu Bị khiếm khuyết huấn luyện, trang bị lại kém, căn bản chỉ có thể ở một bên la hét trợ uy, không thể phái đi làm việc gì có lớn lao được.

Hán quân lực chiến đấu luôn mạnh mẽ, bọn họ không những huấn luyện có chất, trang bị tinh lương,mà còn có một chế độ khen thưởng công lao hoàn chỉnh, giết chết một tên Hoàng Cân nghĩa là một phần công lao, một phần khen thưởng, cho nên người người đều tranh đi đầu, đùa bỡn với tính mạng đi lên trước.

Viên Thiệu thủ hạ chân chính có thể dùng mặc dù chỉ có 500 Nam binh (thời Hán chế độ binh lính, thiết có Nam quân, Bắc quân, địa vị tương đương Trung ương quân), lại cứng rắn đấu với 3000 Hoàng Cân của Lưu Tích doanh trung khiến cho chúng khó khăn quay đầu, nhiều chỗ phòng tuyến đã bị công phá, nếu như không có ngoại lực tác động vào, Lưu Tích Hoàng Cân rất nhanh phải tan rã rồi.

Nhưng tại thời khắc nguy cấp, Quản Hợi nhân mã đã giết đến nơi.

……………………………….

Uyển thành, lúc này đã thành một mảnh núi xác biển máu.

Hàn Trung tự mãn nghĩ lập được công lớn, tất nhiên sẽ nhận được triều đình phong thưởng, kể từ nay trở đi bình yên bước đi trên con đường màu xanh, từ Hoàng Cân tặc tướng xoay người biến thành Đại Hán trung thần, cuối cùng bị quan quân giơ lên đồ đao lạnh giá phá tan mộng đẹp.

Dưới mệnh lệnh của Chu Tuyển, Hàn Trung sở bộ hai vạn Hoàng Cân còn lại buông rơi vũ khí trong tay, hai tay trống không xếp thành hàng đội hoàn chỉnh di chuyển vào lũy thành bên trong cửa tây Uyển thành, lúc cửa thành nặng nề từ từ đóng lại, những Hoàng Cân tặc này đều hoàn toàn đắm chìm trong mộng đẹp, hồn nhiên không biếc ách vận đã rơi xuống.

Thẳng đến khi một đội cung tiễn thủ vẻ mặt lạnh lùng đi lên tường thành, Hàn Trung vẫn luôn đi theo phía sau Chu Tuyển để tỏ vẻ ân cần mới ý thức được sự tình không tốt, quan quân dàn ra cái trận thế này là muốn cái gì? Thủ thành sao? Hiện tại Nam Dương Hoàng Cân đã hôi phi yến diệt, còn có ai dám tấn công Uyển thành? Nếu như không phải là thủ thành. Bọn họ như vậy là muốn cái gì?

Một cái ý niệm đáng sợ xẹt qua như ánh chớp trong tâm trí Hàn Trung, sắc mặt hắn khoảnh khắc biến thành một mảnh trắng bệch, vừa vặn Chu Tuyển quay đầu hướng hắn nhìn đến, trong con mắt âm trầm toát ra sát khí băng lãnh hoàn toàn không hề che dấu! Trời ơi, quan quân muốn bắn chết bộ chúc của hắn a, nhưng bọn họ đã đầu hàng rồi a, vì cái gì còn muốn làm như vậy?

Lừa đảo, hoàn toàn lừa đảo từ đầu đến cuối!

Hàn trung giống như con sói hoang bị thương gào lên: " Tướng quân, ngài không thể, ngài không thể làm như vậy nha! Ngài đã đáp ứng với ta, chỉ cần đầu hàng triều đình, liền những chuyện đã qua không nhớ đến nữa mà …."

Chu Tuyển không có chút biểu tình quay mặt đi, giơ cao tay phải hung hăng huy xuống, quan quân đang nhìn chăm chăm thủ thế của Chu Tuyển lập tức thê lương rống lên: " Phóng … tên!"

Một tiếng hiệu lệnh u ám phá tan mộng đẹp của biết bao nhiêu Hoàng Cân hàng tốt, nay quay đầu lại, chờ đợi bọn họ chỉ có thể là vận mệnh bị đồ sát.

Sớm đã nhìn thấu sinh tử, cung tiễn thủ trái tim đã cứng hơn sắt thép lạnh lùng giương cung, lắp tên, ngắm chuẩn sau đó buông tay, mũi tên bén nhọn đã rời khỏi dây cung bay đi, trong tíc tắc, trên ngàn mũi tên hợp lại thành một cái lưỡi hái tử thần sắc bén, vô tình gặt đi sinh mạng của Hoàng Cân hàng tốt đang không hề phòng bị!

" Không!"

Hàn Trung cấp hỏa công tâm, hét lớn một tiếng phóng đến Chu tuyển, Đổng Trác sớm đã ở một bên nhìn đăm đăm như hổ rình mồi không hề do dự bạt kiếm chém đến, ánh kiếm lấp lánh, máu nóng bắn ra, đầu lâu Hàn Trung đã bay lên cao.

Một kiếm chém rớt đầu Hàn Trung, Đổng Trác vẫn không cam tâm cúi đầu nhìn xuống lũy thành lúc này đã thành một mảnh Tu la huyết ngục, hơn hai vạn Hoàng Cân đó, ấy chính là hơn hai vạn công lao a! Thật đáng tiếc a, không thể ghi lên đầu Đổng Trác hắn, nếu không mà nói, bằng chiến công thế này, hắn Đổng Trác liền đủ để thăng lên Thiên lang tướng rồi.

Dưới tinh kỳ đang bay phần phật, Tào Tháo đứng thẳng đón gió, rốt cuộc không đành lòng nhìn hết một màn thảm liệt này, im lặng quay mặt đi.

Trong ngoài Uyển thành, gió bắc thổi ngày càng mạnh, một đám mây đen kéo đến, che mất ánh tà dương yếu ớt, mặt đất một mảnh bao la. Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu! (Dg: kết nhất câu này nè)