Đổng Trác không hiểu được nói: " Nếu đã là kế "Khu hổ thôn lang" của thiên tử thì sao còn xuất quân làm gì? Không phải sẽ tổn hao quân sĩ một cách vô ích sao?"

" Nếu không..." Lý Nho nói: " Mã Dược thực lực lớn mạnh quá nhanh, nếu không kịp làm suy yếu, hắn sẽ có thực lực để tranh đoạt thiên hạ."

Đổng Trác là kẻ đầy dã tâm, tất nhiên sẽ không muốn thấy các thế lực khác trở nên mạnh hơn.

" Nhưng mà, bản tướng quân ít quân, còn muốn giữ lại một số tinh binh để áp chế Hàn Toại, để tránh người này làm phản, chỉ sợ không thể đem đi nhiều binh mã được."

Lý Nho nói: " Chúa công, Nho có một cách để giải mối lo này của ngài."

Đổng Trác hỏi: " Cách gì thế?"

Lý Nho nói: " Chúa công phong cho Hàn Toại là chủ tướng dẫn tám ngàn bộ binh cùng với giáo úy Quách Dĩ, Phàn Trù hợp binh thảo phạt Mã Dược. Nếu Hàn Toại nghe theo, chúa công liền thừa cơ lúc hắn xuất chinh, dùng ân uy thu phục thuộc hạ của Hàn Toại là Dương Thu, Mã Ngoạn, Thành Nghi, Lương Hưng, lúc đó thì Hàn Toại lực bất tòng tâm thôi."

Lý Nho nói một hồi, rồi làm điệu bộ chém đầu nói: " Sau đó sẽ giết hắn."

" Tốt, cứ làm như thế đi." Đổng Trác trầm giọng nói: " Nhưng làm phải cẩn thận không được để lộ phong thanh gì đâu."

Lý Nho đáp: " Hạ quan tuân lệnh."

" Báo ~~ "

Lý Nho vừa dứt lời thì có tiểu giáo đi vào báo: " Tướng quân, có thuộc hạ của thứ sử Trình Cầu xin gặp."

" Trình Cầu à?" Lý Nho đôi mắt đảo qua đảo lại rồi quay sang Đổng Trác nói: " Chúa công, nếu Nho dự đoán không sai, Trình Cầu đến để làm thuyết khách cho Cảnh Bỉ."

Đổng Trác nghi hoặc hỏi: " Thuyết khách? Về vấn đề gì?"

Lý Nho nói: " Cảnh Bỉ đương nhiên cũng giống chúa công, lo lắng Mã Dược ngày một lớn mạnh, nhưng dưới tay hắn chỉ có một viên đại tướng là Mã Đằng mà Mã Đằng cùng Mã Dược là người một nhà tất nhiên không dám dùng Mã Đằng cho nên muốn cùng chúa công hợp binh, cùng thảo phạt Mã Dược."

" Hợp binh cùng thảo phạt?" Đổng Trác vui vẻ nói: " Mong còn chẳng được, không thể không làm."

Hà Sáo, đại doanh của Mã Dược.

Lão thợ rèn Hắc đột nhiên xuất hiện sắc mặt hưng phấn nói với Mã Dược: " Tướng quân, có chuyện mừng, cực kì đáng mừng!"

" A?" Mã Dược, Giả Hủ, Quách Đồ cả ba đều chuyển ánh mắt từ bản đồ sang lão Hắc hỏi: " Việc gì mà đáng mừng?"

Lão Hắc nói: " Ở thượng nguồn Hà Thủy, tiểu nhân phát hiện hai mỏ nguyên liệu lộ thiên."

" Mỏ lộ thiên?"

" Đúng vậy, một mỏ sắt và một mỏ thạch thán. Hai mỏ này gần như ở chung một chỗ trong vòng mấy trăm dặm, hơn nữa chất lượng cực tốt! Tiểu nhân làm thợ rèn đã mười năm chưa từng thấy mỏ nào lộ thiên nhiều và tốt như thế cả! Tướng quân nếu như bên cạnh Hà Thủy cho xây một xưởng rèn, vừa tiện lấy sắt vừa tiện lấy thạch thán chỉ cần có đủ nhân công sẽ không ngừng luyện ra sắt tốt."

Giả Hủ, Quách Đồ cùng vui mừng nói: " Chúa công, việc này thật đúng là quá tốt rồi."

Mã Dược trong lòng rất kích động nhưng cũng không lộ ra nét mặt, hỏi: " Lão Hắc, ngươi cần bao nhiêu người?"

Lão Hắc tính toán một chút rồi đáp: " Nếu có một ngàn tên nô lệ, một năm có thể luyện được mười ngàn cân sắt tốt."

Mã Dược nói: " Nay bản tướng quân cho ngươi năm ngàn nô lệ! Dốc hết sức luyện ra thật nhiều sắt tốt cho ta!"

" Tiểu nhân tuân lệnh." Lão Hắc nói: " Nếu tướng quân không còn dặn dò gì nữa, tiểu nhân xin cáo từ."

" Ừ, lão đi đi."

Lão Hắc vái chào Mã Dược rồi rời đi.

" Chờ chút." Lão Hắc vừa mới ra đến cửa thì lại bị Mã Dược gọi giật lại hỏi: " Ngươi vừa nói gì đến mỏ thạch thán? Nó là cái gì thế?"

Lão Hắc lắc đầu nói: " Thạch thán là thạch thán, chứ còn là gì nữa?"

Giả Hủ giải thích: " Chúa công, thạch thán là một loại đá ròn, nhưng có thể đốt thành lửa."

" Hòn đá đốt thành lửa?" Mã Dược ánh mắt đảo qua đảo lại đột nhiên nói: " Chẳng lẽ là than đá?"

" A, than đá?" Lần này đến lượt Giả Hủ nghi hoặc không thôi: " Chưa nghe thấy bao giờ."

" Than đá! Than đá?"

Mã Dược giống như bị ma nhập, vừa lẩm bẩm vừa chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong trướng, ánh mắt xoay chuyển rồi chợt lóe sáng, tựa như đang suy nghĩ rất tập trung, căng thẳng. Giả Hủ, Quách Đồ không biết Mã Dược suy nghĩ gì cũng không dám bất cẩn lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn đành ngẩn người nhìn hắn.

" Bộp."

Mã Dược đột nhiên dừng bước, hai tay vỗ mạnh vào nhau phấn khích nói: " Có rồi!"

" Hả?"

Mắt Giả Hủ, Quách Đồ cùng lộ vẻ kinh ngạc, ngay cả lão hồ ly như Giả Hủ cũng không thể nào đoán ra cuối cùng Mã Dược đã nghĩ ra điều gì?

Mã Dược không kịp giải thích với hai người, ngẩng mặt lên gọi to: " Điển Vi!"

Điển Vi hiên ngang bước vào trong trướng, lạnh lùng đáp: " Có mạt tướng."

" Lập tức triệu tập chư tướng tới đây nghị sự."

" Tuân lệnh."

Điển Vi đáp lời rồi ôm quyền vái chào xoay người đi luôn.

" Lão Hắc, ngươi lại đây." Lão thợ rèn tên lão Hắc đang chẳng hiểu thế nào thì Mã Dược đột nhiên vẫy vẫy tay, sau đó quay sang Giả Hủ, Quách Đồ nói: " Văn Hòa, Công Tắc, hai người cũng đến đây đi."

Bên Nguyệt thị hồ xinh đẹp, trong một gia đình người Nguyệt thị.

Thoạt nhìn toàn bộ thảo nguyên trông giống như màu xanh biếc của đại dương, đàn cừu chạy trên thảo nguyên như những đám mây di động, một đàn ngựa đang nhàn nhã đang thong thả rảo bước đến bên hồ uống nước, bờ bên kia Nguyệt thị hồ từng mảng màu trắng rải rác trông giống như những vì sao trên bầu trời, vài làn khói lơ thơ bay ra từ một mái nhà, thảo nguyên thật rộng lớn và xinh đẹp.

Chợt có tiếng vó ngựa dồn dập từ bên hồ vang lên, khiến cho chim chóc trong các bụi cỏ ven hồ sợ hãi bay vụt lên. Trong tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, hai cô gái tộc Nguyệt thị thân hình yểu điệu thúc ngựa phi tới, tuấn mã trắng như tuyết, áo lụa sặc sỡ, da thịt lộ ra ngoài, eo thon mềm mại, xuân sắc động lòng người.

" A a..."

Một con chim nhạn lớn bất hạnh bay trên trời, phía trước hai cô gái Nguyệt thị, một cô gái quay sang nói với cô kia: " Hãy xem ta bắn hạ nó nhé."

Cô gái Nguyệt thị giương cung lắp tên, thân thể mềm mại trên lưng ngựa cũng cong lại, bộ ngực đầy đặn càng lộ rõ như muốn phá tung cả lớp xiêm y ra.

" Toa."

Cô gái Nguyệt thị buông dây cung, trong không trung vang lên một tiếng xé gió, con nhạn trên trời kêu thảm một tiếng rồi từ trên trời quay cuồng rơi xuống sau một sườn núi thấp cách bọn họ không xa.

" Hí luật luật ~~ "

Trong tiếng ngựa hí vang, sau sườn núi bất ngờ xuất hiện một con ngựa, ánh mặt trời đã ngả về tây chiếu vào sau lưng kỵ sĩ như một đám mây lửa sau lưng hắn, kỵ sĩ nọ toàn thân mặc giáp sắt đen nòm, gương mặt được che bởi chiếc mạt nạ quỷ.

Phía sau kỵ sĩ, một lá huyết sắc đại kỳ đang phấp phới bay.

Mã Dược ghìm cương ngựa đứng trên sườn núi, ánh mắt hắn lạnh lùng xuyên qua tấm mặt nạ quỷ, đánh giá nữ nhân Nguyệt thị hồ ở cách đó không xa. Mặc dù chưa bao giờ gặp mặt, chỉ cần liếc nhìn hắn cũng biết nữ nhân Nguyệt thị hồ mặc quần áo sặc sỡ đó chính là nữ vương của người Nguyệt thị hồ, Nãi Chân Nhĩ Đóa.

Cảm giác đầu tiên của Nãi Chân Nhĩ Đóa gây cho Mã Dược đó là sự mỹ lệ. Sự mỹ lệ của nàng giống như một bó hoa tươi. Cho dù gương mặt của nàng bị một tấm voan trắng mỏng che thì cũng không che hết được nhan sắc diễm lệ, quyến rũ đến mê người của nàng. Đôi mắt xanh, to, trong như nước hồ thu giống như hai viên ngọc lam, hoàn toàn khác so với đôi mắt đen của nữ nhân Trung nguyên, toát ra nét quyến rũ khác thường.

Cảm giác thứ hai Nãi Chân Nhĩ Đóa gây cho Mã Dược đó là một nữ nhân có một vẻ đẹp hoang dã giống như một hỏa diệm sơn sẵn sàng thiêu cháy tất cả. Nàng đúng là vưu vật trời sinh, một ân điển dành cho nam nhân.

Cánh tay phải của Mã Dược khẽ vung lên.

Ngay lập tức một đội trọng giáp thiết kỵ đông nghìn nghịt xuất hiện sau lưng Mã Dược. Tiết trời tháng tám rất nóng bức, nhưng toán thiết kỵ đen ngòm lại làm toát ra một luồng không khí lạnh như băng làm cho Nguyệt thị nữ vương Nãi Chân Nhĩ Đóa và các thị nữ của nàng cũng phải rùng mình ớn lạnh.

" Hí hí hí.."

Tiếng ngựa hí vang lên dồn dập. Hai đạo kỵ binh đột nhiên xuất hiện từ hai bên, vây chặt Nãi Chân Nhĩ Đóa và các thị nữ của nàng. Thị nữ của Nãi Chân Nhĩ Đóa cuống quýt rút những thanh loan đao tinh xảo ra, đứng hộ vệ trước mặt nữ vương của mình, quát to: " Các ngươi muốn làm gì? Nơi này là Nguyệt thị quốc. Nếu các ngươi dám làm càn, các dũng sĩ của Nguyệt thị quốc sẽ không bỏ qua cho các ngươi". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Mã Dược vẫy tay về phía sau. Một tên lưu dân người Hán thông thạo tiếng của người Nguyệt thị hồ vội giục ngựa chạy lên trước.

" Nữ nhân đó vừa nói cái gì?"

" Tướng quân, nàng ta nói các dũng sĩ của Nguyệt thị hồ sẽ không bỏ qua cho chúng ta".

" Dũng sĩ của Nguyệt thị hồ?" Mã Dược quay lại nhìn tướng sĩ phía sau. Hắn cười nói: " Người Nguyệt thị hồ cũng có dũng sĩ ư? Sao ta nghe nói Nguyệt thị quốc chỉ có nữ nhân xinh đẹp?"

" Ha ha ha..."

Đám tướng sĩ phía sau khoái trá cười ầm ĩ.

" Ngươi hãy nói cho nữ nhân Nguyệt thị hồ đó." Mã Dược chỉ tay vào tên lưu dân người Hán nói: " Bản tướng quân là Mã Dược, tân Hộ Hung Nô trung lang tướng của Đại Hán. Bây giờ ta cho nàng ta hai lựa chọn. Thứ nhất thống lĩnh tộc nhân thần phục bản tướng quân, trở thành nữ nhân của bản tướng quân. Thứ hai bản tướng quân sẽ san bằng Nguyệt thị quốc của nàng ta, giống như bản tướng quân đã làm với người Hung Nô. Hơn nữa bản tướng quân sẽ giết sạch tộc nhân của nàng ta, làm cho người Nguyệt thị hồ hoàn toàn biến mất trên thế gian này".

Quanh bình nguyên Hà Sáo có mười mấy bộ tộc du mục Tiểu Nguyệt thị, tổng cộng có bốn vạn người. Kỵ binh tinh nhuệ có chín ngàn. Nhưng lại phân tán nhiều nơi. Người Nguyệt thị hồ tập trung ở quanh Nguyệt thị hồ cũng chỉ có một vạn người, kỵ binh tinh nhuệ chưa đến hai ngàn người. Mã Dược nói muốn san bằng Nguyệt thị quốc hoàn toàn không phải lời nói đe dọa rỗng tuếch.