" Thứ ….., không tuân lệnh".

Phương Duyệt cố sức thốt ra bốn từ.

" Nếu thế ngươi đừng trách bản tướng quân vô tình".

" A" Phương Duyệt quát lên một tiếng. Hắn dùng sức lực toàn thân hất tung Phương thiên họa kích của Lữ Bố lên, ánh mắt dữ tợn đỏ rực lên giống như hai ngọn lửa trừng trừng nhìn Lữ Bố. Hắn gằn từng từ một: " Ai chết dưới tay ai vẫn chưa biết được đâu".

" Hả?"

Lữ Bố thoáng giật mình. Thằng nhãi này thật ương ngạnh. Nếu hôm nay không phải hắn đến đây mượn quân và lương thảo thì hắn phải hạ gục thằng nhãi này cho hả giận.

" Dừng tay!" Đang lúc giằng co, chợt bên ngoài cổng vang lên một tiếng quát. Lập tức Lữ Bố quay đầu lại, hắn thấy một viên quan văn đang giục ngựa chạy tới, từ đằng xa hắn vừa vẫy tay vừa la to: " Dừng tay, mau dừng tay. Chúng ta đều là tướng sĩ Đại Hán, không được chém giết lẫn nhau". Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Lữ Bố thu hồi Phương Thiên Họa Kích, giục ngựa thối lui hai bước, hắn quay sang hỏi viên quan văn nọ: " Túc hạ là ai?"

Viên quan văn ngồi trên lưng ngựa chắp tay hướng Lữ Bố trả lời: " Bẩm tướng quân. Tại hạ là Trưởng sử dưới trướng của cố Hộ Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán".

"Thì ra là Trưởng sử đại nhân" Lữ Bố ngồi trên lưng ngựa vái chào rồi hắn đằng đằng sát khí nói: "Bản tướng quân phụng mệnh Thứ sử đại nhân thống lĩnh năm vạn đại quân xuất chinh thảo phạt tên nghịch tặc Mã Dược. Xin mời Trưởng sử đại nhân hạ lệnh cho quan quân bản bộ cùng xuất chinh. Tất cả nghe theo hiệu lệnh của bản tướng quân".

Trưởng sử nói: " Tướng quân chắc không biết, sắc lệnh của triều đình đã tới. Tân Hộ Hung Nô trung lang tướng sắp tới đây nhậm chức".

" Hả?"

Lữ Bố cau mày lại, mắt hắn thể hiện sự thất vọng. Nếu như triều đình đã bổ nhiệm tân Hộ Hung Nô trung lang tướng tới đây nhậm chức. Hắn thật sự không dám làm càn. Lữ Bố hắn cũng chỉ là một tướng sĩ của Đại Hán, hắn đương nhiên không thể công khai chống lại sắc lệnh của triều đình.

Suy nghĩ hồi lâu Lữ Bố thấy không cam lòng, hắn bực tức hỏi: " Không biết tân Hộ Hung Hô trung lang tướng là ai?"

" Cái này ….." Trưởng sử lắc đầu nói: " Tại hạ cũng không biết, nhưng sứ giả của triều đình đang ở dịch quán. Tướng quân cứ đến đó hỏi chắc sẽ biết".

" Không cần" Lữ Bố quay đầu lại, hắn trợn mắt nhìn Phương Duyệt nói: " Lần này coi như ngươi may mắn".

Mắt Phương Duyệt toát ra vẻ cuồng loạn như dã thú. Hắn lạnh lùng nói: " Ngươi sợ rồi hả?"

Lữ Bố bực tức hừ một tiếng, tay hắn cầm Phương Thiên Họa Kích vòng ra sau lưng. Hắn giận dữ nói: " Chúng ta đi ….".

Đưa mắt nhìn đám kỵ binh của Lữ Bố rời xa, Phương Duyệt mới rút hai chân lún sâu dưới đất ra, hai tay hắn cầm hai đoạn thiết thương gãy bực tức ném xuống đất. Hắn lên tiếng hỏi Trưởng sử: " Trưởng sử đại nhân, không biết tân Hộ Hung Nô trung lang tướng là ai. Tại sao không mau đến doanh trướng nhậm chức?

" Ai da" Trưởng sử thở dài. Hắn bất đắc dĩ nói: " Ngươi không biết chứ người được triều đình sắc phong làm Hộ Hung Nô trung lang tướng chính là nguyên Hộ Ô Hoàn trung lang tướng Mã Dược. Ta thật sự không biết tại sao triều đình lại làm thế?. Dù bất cứ lý do gì cũng không thể bổ nhiệm hung thủ giết chết tướng quân Trương Hoán làm Hộ Hung Nô trung lang tướng".

" Sao lại không được? Việc quốc gia đại sự sao lại liên quan đến ân oán cá nhân?" Phương Duyệt phản đối: " Nếu vậy, ngày mai các huynh đệ sẽ nhổ trại lên đường tới doanh trướng của Mã Dược tướng quân".

Trưởng sử vội khuyên can: " Không được, dù giá nào cũng không được. Ngày nào Mã Dược chưa tới Ly Thạch để nhận phù tiết của Hộ Hung Nô trung lang tướng thì hắn vẫn chưa phải là Hộ Hung Nô trung lang tướng".

Phương Duyệt hỏi: " Vì sao?"

Trưởng sử cau mày nói: " Đại sự của triều đình, ngươi chỉ là một tên tiểu giáo nhỏ nhoi không biết được đâu. Không nên hỏi nhiều".

Trời nắng như lửa đốt, mặt trời lạnh lùng chiếu ánh nắng thiêu đốt mặt đất. Cả một vùng sa mạc hoang vắng giống như một lò lửa.

Xa xa ở đường chân trời, bụi bay mù mịt, tinh kỳ, cờ quạt bay phất phới, áo giáp sắt hàng hàng, trường thương dựng thẳng, san sát như rừng, giống như muốn chọc thủng bầu trời.

Một đạo quân Hán khổng lồ đang cuồn cuộn tiến về phía tây.

Trong đội hình của quân Hán nổi bật lên thân hình tráng kiện của Phan Phượng trên lưng chiến mã. Mắt hổ lóe tinh quang, nhìn thẳng về phía trước, những giọt mồ hôi lặng lẽ tự hai gò má nhỏ xuống. Sau mười ngày hành quân cấp tốc, đại quân cuối cùng cũng đã tới cửa ải Mã Ấp.

Phía tây Mã ấp hai trăm dặm là sông Hà Thủy. Từ đó vượt qua sông đi tiếp về phía tây là sẽ tới địa giới Hà Sáo. Khoảng cách từ đó tới đại bản doanh của Mã Dược ở thành Mỹ Tắc (trước đây là Đan Vu đình của người Hung Nô) chưa đến một trăm dặm.

" Truyền lệnh" Phan Phượng thản nhiên giơ cao cánh tay trái. Hắn cao giọng nói: " Đại quân dừng lại, dựng trại ở Mã ấp, sau hai ngày nghỉ ngơi, hồi phục sẽ tiếp tục tây tiến".

Quân lệnh của Phan Phượng nhanh chóng truyền xuống phía dưới. trong khoảnh khắc đạo quân Hán hùng hậu lao xao, xa xa phía đường chân trời thấp thoáng bóng thành Mã Ấp. Trong lúc đó Thư Thụ giục ngựa chạy lên. Hắn lo lắng nói với Phan Phượng: " Tướng quân, tại sao lại cho đại quân dừng lại đóng trại?"

Phan Phượng nói: " Sau một ngày hành quân cấp tốc, tướng sĩ đã mệt mỏi, cần phải ở lại Mã ấp nghỉ ngơi, hồi phục hai ngày. Đợi khi tướng sĩ lấy lại tinh thần, chúng ta tiếp tục tây tiến cũng không muộn".

Tự Thụ nói: " Tướng quân, chúng ta nên cấp tốc hành quân thẳng tới Mỹ Tắc, không để cho Mã Dược có đủ thời gian tổ chức phòng thủ".

Phan Phượng mặc dù kính trọng tài năng của Tự Thụ, nhưng không hài lòng với x ử sự của ông ta. Phan Phượng cau mày nói: "Bản tướng quân đã có kế sách. Quân sư đừng nhiều lời".

Tự Thụ vội nói: " Mã Dược mới chiếm Hà Sáo, tình hình chưa ổn định, ngoại loạn chưa trừ hết. Nếu lúc này quân ta có thể nhanh chóng áp sát Mỹ Tắc, tạo thành một đạo quân lớn uy hiếp, bên trong nội loạn, bên ngoài quân ta hợp lực tấn công. Quân của Mã Dược sẽ kinh sợ, không đánh mà tan. Nếu quân ta tới chậm, Mã Dược có đủ thời gian tiêu diệt các mối đe dọa bên trong như Nguyệt thị hồ, Đồ các hồ, Tần hồ, sau đó hắn sẽ tập trung binh lực tấn công bốn lộ quân của chúng ta. Tướng quân nên nghĩ lại".

Cao Lãm tiến lên khuyên nhủ: " Quân sư nói không phải không có lý. Tướng quân hãy nghĩ lại".

Quan Thuần, Cảnh Vũ cũng tiến lên cùng khuyên nhủ: " Xin tướng quân nghĩ lại!".

" Thôi!" Phan Phượng thấy chư tướng đều ủng hộ ý kiến của Tự Thụ đành giận dữ quát lên: " Truyền lệnh, đại quân tiếp tục hành quân, tấn công Hà Sáo".

Lương châu.

Sau khi mật nghị, Cảnh Bỉ khởi hai vạn quân, Đổng Trác thống lĩnh tám ngàn kỵ binh, mang theo bộ tướng của Đổng Trác là Hàn Toại, Trình Cầu, Đổng Mân, Mã Ngoạn, Lương Hưng làm phó tướng. Gần ba vạn binh vạn sẽ hội quân xuất binh chinh phạt Mã Dược, trong vòng bảy, tám ngày sẽ tiến tới phía bắc quận Cảnh Nội.

Linh châu, đại doanh của liên quân, đại trướng của Hàn Toại.

Hàn Toại hỏi Lương Hưng, Mã Ngoạn: " Đổng Mân thế nào rồi?"

Lương Hưng nói: " Chúa công yên tâm, thằng nhãi đó đã bị mạt tướng và Mã Ngoạn huynh chuốc rượu cho say mèn, hắn đã ngủ li bì rồi".

Hàn Toại hỏi: " Trình Cầu đâu?"

Mã Ngoạn nói: " Chúa công không cần lo lắng. Mạt tướng đã phái người bí mật giám sát tên phế vật đó".

" Được!" Hàn Toại trầm giọng nói: " Lần này liên quan đến sinh tử tồn vong của quân ta. Để tránh đêm dài lắm mộng, làm hỏng đại sự, tối nay bản tướng quân phát động binh biến, các ngươi nghĩ sao?"

" Chúa công anh minh." Lương Hưng, Mã Ngoạn nói: " Các huynh đệ mong đợi ngày này từ lâu lắm rồi".

" Tốt lắm!" Hàn Toại cắn răng một cái rồi nói: " Tối nay bí mật chém đầu Đổng Mân và Trình Cầu. Sáng sớm mai triệu tập các Tư mã trong quân nghị sự, bí mật bố trí hai trăm đao phủ quanh trướng. Nếu có ai hỏi Đổng Mân và Trình Cầu cứ nói hai vị tướng quân đó đã phụng mệnh quay về Lương châu. Đại quân do mình bản tướng quân chỉ huy. Nếu ai không phục, giết ngay tại chỗ".

Lương Hưng, Mã Quán nói: " Mạt tướng tuân lệnh".

" Đổng Trác ngươi bất nhân, đừng trách bản tướng quân bất nghĩa. Lần này ta sẽ làm cho ngươi thành thằng nhãi ăn trộm gà không còn mất thêm nắm thóc." Hàn Toại ngừng lại một lát rồi nói tiếp: " Chờ khi đại quân rời khỏi Lương châu, hãy bí mật cho người phi báo cho Dương Thu, Thành Nghi, Trình Ngân, Trương Hoành, Lý Trạm, Hầu Tuyển thống lĩnh sáu lộ quân rời Lương châu, tiến tới Hà Sáo hội quân với đại quân".

Lương Hưng, Mã Ngoạn lại nói: " Mạt tướng tuân lệnh".

Hàn Toại cười âm trầm rồi hắn lạnh lùng nói: " Đến lúc đó, bản tướng đã lấy được Hà Sáo, trong tay có mấy vạn thiết kỵ, Đổng Trác sẽ làm gì được ta? Thậm chí Thiên tử Đại Hán cũng phải sợ hãi hạ chỉ sắc phong cho bản tướng quân làm Hộ Hung Nô trung lang tướng. Nếu không, hừ, bản tướng quân hàng năm sẽ tiến xuống phía nam, xâm phạm kinh đô và vùng phụ cận".

" Ha ha ha "

Lương Hưng, Mã Ngoạn đồng thời cười lớn, tựa như những cuộc sống vinh hiển đang ở trước mặt chúng.

Hàn Toại tiến lên một bước, cầm tay Lương Hưng, Mã Ngoạn nói: " Sau khi thành công, các ngươi chính là cánh tay phải của bản tướng quân, lúc đó chúng ta sẽ cùng hưởng vinh hoa phú quý".

Lương Hưng, Mã Ngoạn cảm kích rơi lệ, đồng thanh nói: " Đa tạ chúa công".

Thượng quận, đại doanh Tần hồ.

Hồ Tài, Lý Nhạc xá lạy nói với Quách Thái: " Bọn mạt tướng tham kiến Đại tướng quân".

Quách Thái phất tay nói: " Hai vị tướng quân mau đứng lên".

" Đa tạ Đại tướng quân".

Hồ Tài, Lý Nhạc tạ ơn Quách Thái rồi phân hai bên ngồi. Hồ Tài chắp tay hỏi Quách Thái: " Đại tướng quân cho gọi bọn mạt tướng quay lại Thượng quận, không hiểu có chuyện gì khẩn cấp?"

Quách Thái lấy một phong thư trên án thư đặt trước mặt Hồ Tài rồi khẽ nói: " Đây là mật chỉ tấn phong của Thiên tử Đại Hán. Xin mời hai vị tướng quân xem qua".

Hồ Tài vội mở mật chỉ ra đọc. Hắn biến sắc, nói: " Thiên tử Đại hán sắc phong Đại tướng quân làm Bạt Hồ tướng quân, quản chế Thượng quận, đời đời thế tập, thay mặt Đại Hán trấn thủ biên cương phía bắc?"