Mã Dược quát hỏi: " Ngươi là ai?"

Người nọ phất ống tay áo, thản nhiên nói: " Tại hạ ngồi không đổi tên, nằm không đổi họ, Nghiễm Bình Thư Thụ".

" Thư Thụ?" Mã Dược cau mày suy nghĩ nhưng không nhớ ra được gì quen thuộc hắn liền quát hỏi: " Vừa rồi ngươi dựa vào cái gì mà cuồng ngôn như thế?"

Thư Thụ trả lời: " Người cuồng ngôn chính là ngươi".

" Vậy sao?" Mã Dược lạnh lùng nói: " Ngươi sẽ nhanh chóng hiểu là bản tướng quân không cuồng ngôn".

" Hừ" Thư Thụ cười nhạt: " Chỉ dựa vào đốt lửa thế này mà muốn thiêu mấy vạn đại quân trong thành ra tro bụi ư? Thật buồn cười".

Giả Hủ cười nói: " Tại hạ không ngại tiết lộ cho Thư Thụ tiên sinh biết quân ta không chỉ dựa vào đốt lửa ở ngoài thành. Khi trời vừa tối, chúa công của ta đã phái người theo đường địa đạo đào từ trước lẻn vào trong thành phóng hỏa. Tại hạ đoán chắc bây giờ quân trong thành đã biết, nhưng quân trong thành sẽ không để tâm vào việc đó. Ha, ha, ha".

Mã Dược lãnh đạm nói: " Còn cứ coi như chúng để tâm đến thì muốn cứu hỏa cũng đã muộn".

Lâu thành Mỹ Tắc.

" Tướng quân, không xong rồi" Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Cảnh Vũ chạy lên lâu thành, lo lắng nói: " Lửa, toàn thành bốc cháy".

" Nói bậy!" Phan Phượng quát to: " Mặc dù trong thành Mỹ Tắc toàn nhà gỗ, lợp cỏ nhưng gỗ, cỏ còn tươi. Sao có thể gây ra hỏa hoạn được?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

" Thật mà, xảy ra hỏa hoạn rồi" Cảnh Vũ vội la lên: " Tướng quân, hãy nhìn xem".

Phan Phượng nhìn theo hướng chỉ của Cảnh Vũ,quả nhiên trong thành có mấy chỗ xảy ra hỏa hoạn, hình như còn có khói bốc cao. Có rất nhiều binh lính và nữ nhân thân thể trần truồng từ trong nhà chạy ra ngoài, đứng ngoài đường gọi nhau, còn có rất nhiều quân sĩ đứng vây xung quanh, la hét quát tháo nhau, tình thế cực kỳ hỗn loạn.

Phan Phượng bực tức nói: " Sao vẫn còn đứng đây làm gì. Mau đi cứu hỏa".

" Tuân lệnh".

Cảnh Vũ lĩnh mệnh rồi chạy đi.

Dù trong thành xảy ra hỏa hoạn thì Phan Phượng cũng chẳng để tâm. Chỉ có mấy đám cháy nhỏ, khó có thể lan rộng. Điều hắn lo lắng chính là đại quân Mã Dược bên ngoài thành sẽ giở trò gì nữa. Phan Phượng quay lại nhìn ra ngoài thành. Hắn nhận ra cái vòng tròn lửa khổng lồ đó đang tắt dần.

Ở chỗ khác của thành Mỹ Tắc, Hàn Toại cũng có suy nghĩ như vậy. Hắn không để tâm tới mấy đám cháy trong thành.

Mã Ngoạn chỉ tay ra ngoài thành cười nói: " Chúa công, nhìn kìa, lửa tắt rồi".

" Không đúng" Hàn Toại lắc đầu nói: " Lửa vẫn chưa tắt. Vẫn đang cháy".

" Hả?" Mã Ngoạn sửng sốt. Hắn nhìn kỹ mới phát hiện ra vẫn còn những đốm lửa yếu ớt lập lòe. Lát sau những đám lửa đó càng cháy sáng hơn. Mã Ngoạn ngạc nhiên nói: " Thật tà môn. Sao lửa vẫn tiếp tục cháy nhỉ?"

" Xem ra để làm ra trận hỏa thiêu này Mã đồ phu đã lao tâm khổ tứ rất nhiều" Hàn Toại trầm giọng nói: " Bản tướng quân muốn nhìn xem Mã đồ phu rốt cuộc còn những trò bịp bợm nào nữa?"

Ngoài thành Mỹ Tắc.

Giả Hủ mỉm cười nói với Thư Thụ: " Tiên sinh có biết dưới chân tiên sinh là gì không?"

Thư Thụ lãnh đạm nói: " Không biết".

Giả Hủ nói: " Thực chẳng dám dấu, vật đó gọi là than đá, bình thường không cháy được, nhưng khi đã được nhóm lửa thì rất khó dập tắt. Nó sẽ cháy đến khi tàn thành tro bụi thì thôi".

Thư Thụ biến sắc, hắn vội hỏi: " Nói như vậy….".

Thần sắc Giả Hủ lạnh lẽo, mắt hiện sát khí. Hắn trầm giọng nói: " Tiên sinh đã đoán đúng, ban đầu khi tu sửa thành Mỹ Tắc đã phát hiện ra một lớp than đá dày ở trong, ngoài thành Mỹ Tắc. Sau đó chúng ta lại đào một thông đạo ngầm để phóng hỏa. Đầu tiên trong thành phát hỏa trước, lửa sẽ từ dưới lòng đất lan tới bề mặt, cùng lúc đó ngoài thành cũng phóng hỏa. Đợi khi quân trong thành phát hiện ra sự bất thường thì đã lâm vào tuyệt cảnh cả trong lẫn ngoài".

Thư Thụ không tin hỏi lại: " Nếu quân trong thành đánh phá vây thì sao?"

Giả Hủ nói: " Nếu quân trong thành đánh phá vây thì có thể có một bộ phận nhân mã có thể thoát được. Nhưng tại hạ đoán rằng quân trong thành chắc chắn sẽ không phá vây".

" Tại sao?"

" Bởi vì con người ai cũng có tâm lý ham sống, chỉ cần một số ít quân phá vây bị giết, những người còn lại sẽ không cố phá vây nữa, chúng thà rằng đứng trên lâu thành còn hơn. Bởi vì cho rằng đứng ở lâu thành sẽ sống sót, quân trong thành sẽ do dự và tự làm mất đi cơ hội sống sót cuối cùng. Đến khi lớp than đá trên bề mặt bị đốt, lửa sẽ lan tràn khắp nơi, lúc đó thì sắt cũng chảy thành nước huống chi là con người bằng xương bằng thịt".

" Thật độc ác!" Thư Thụ tái mặt nói: " Chẳng lẽ túc hạ không biết trong thành còn có tám vạn bách tính vô tội cũng sẽ bị thiêu thành tro bụi. Chẳng lẽ các ngươi không sợ trời xanh sẽ trừng phạt các ngươi vì tội ác này?"

" Trời phạt?" Giọng nói của Mã Dược lạnh băng làm người khác ớn lạnh, ngón tay hắn chỉ thẳng lên trời nói: " Nếu có trời phạt, bách tính trăm họ không phải lưu lạc khắp nơi, thiên hạ không rơi vào cảnh đại loạn như thế này".

" Cái này.."

Thư Thụ há hốc mồm. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Trong lúc nhất thời hắn không biết phản bác như nào.

Đông thành Mỹ Tắc.

Cảnh Vũ sắc mặt bối rối chạy lên lâu thành, nói với Phan Phượng: " Tướng quân, đại sự hỏng rồi".

Phan Phượng cau này hỏi: " Có chuyện gì vậy?"

Cảnh Vũ nói: " Các đám cháy trong thành không dập được. Chúng còn bốc cháy to hơn".

" Cái gì?" Phan Phượng trầm giọng hỏi: " Sao lại có chuyện đó?"

" Tướng quân mau đi xem một chút đi."

" Được, dẫn bản tướng quân tới đó xem".

Tây thành Mỹ Tắc.

Hàn Toại đột nhiên quay đầu lại, hắn thấy các đám cháy trong thành không dập được, ngược lại càng cháy to hơn. Hắn hoảng hốt hỏi: " Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lương Hưng vội la lên: " Mạt tướng cũng không biết. Hình như lửa này bốc lên từ dưới lòng đất. Một thùng nước dội xuống xèo xèo mấy cái hóa thành hơi nước hết. Chỉ giây lát chỗ đổ nước lửa lại bốc lên mạnh hơn. Rất tà môn".

" Hừ!" Hàn Toại đang nghi hoặc thì chợt nghe phía sau có tiếng Mã Ngoạn hô lên: " Chúa công, mau nhìn".

" Cái gì?" Hàn Toại sốt ruột quay người lại. Mắt trợn tròn, há mồm hít một luồng không khí, trầm giọng nói: " Tại sao lạ như vậy?"

Chỉ trong một thời gian ngắn lửa ngoài thành càng bốc cháy dữ dội, thậm chí có những tia lửa đỏ phụt từ dưới mặt đất bắn thẳng lên trời, hình như còn có khói đặc thoát ra từ đó. Gió thảo nguyên thổi tới càng giúp cho ngọn lửa cháy càng lúc càng cao. Vòng tròn lửa yếu ớt tưởng chừng đã tắt bỗng nhiên bùng cháy dữ dội, biến thành một biển lửa khủng khiếp.

Đứng trên lâu thành cách biển lửa đó hơn trăm bước, Hàn Toại vẫn mơ hồ cảm nhận được hơi nóng do gió đưa tới.

" Con mẹ nó, tình hình không ổn rồi. Theo tình hình hiện tại mà nói lửa có thể lan vào trong thành". Hàn Toại lau mồ hôi trán. Hắn quay sang nói với Mã Ngoạn: " Mã Ngoạn, ngươi mang theo mấy người dùng dây thừng tụt xuống, ra ngoài tìm hiểu xem tại sao lửa lại cháy dữ dội thế? Bên ngoài thành ngay cả cây cỏ cũng không có, rốt cục thì cái gì làm cho lửa cháy như thế?"

" Mạt tướng tuân lệnh".

Mã Ngoạn lĩnh mệnh, kiếm dây thừng rồi rời đi.

Lương Hưng đứng bên lo lắng hỏi: " Chúa công, thế còn các đám cháy trong thành?"

" A, trong thành" Hàn Toại vỗ vỗ trán, hắn vội nói: " Hãy tìm nhiều nước dội, trước tiên phải khống chế ngọn lửa đã rồi hẵng tính".

" Tuân lệnh"

Lương Hưng lĩnh mệnh rồi vội vã đi ngay.

Mã Ngoạn tìm được dây thừng, dẫn theo mấy tên thân binh cường tráng, tụt xuống ngoài thành, chúng vừa đi được chưa đầy mười bước đã bị lửa mãnh liệt và khói đặc bức phải quay lại. Mã Ngoạn đứng ở chân tường thành, ngửa cổ nói đến khản cả giọng với Hàn Toại: " Chúa công, lửa rất mạnh, các huynh đệ không thể tới gần được".

Hàn Toại bất đắc dĩ nói: " Nếu như vậy các ngươi lên hết đây đi, chờ đến bình minh sẽ tính tiếp".

Cuối cùng thì những tia sáng trắng bạc cũng xuất hiện ở chân trời phía đông, màn đêm tối tăm dần bị đẩy lui.

Một ngày mới lại bắt đầu, nhưng đối với rất nhiều người mà nói thì hôm nay là ngày cuối cùng trên cuộc đời của chúng.

Thư Thụ hít một hơi thật sâu, luồng không khí nóng rực làm cho ngạt thở. Mặc dù đứng cách xa hơn trăm bước nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi nóng kinh người. Điều đó đủ thấy bây giờ trong thành Mỹ Tắc nóng đến mức độ nào. Vừa nghĩ đến sức nóng trong thành, Thư Thụ lại nghĩ đến hai vạn tinh binh Ký châu sắp thành tro bụi, ánh mắt Thư Thụ lập tức trở nên ảm đạm.

" Két két két rầm!"

Cánh cổng thành Mỹ Tắc đang đóng chặt bỗng mở ra. Một toán kỵ binh Lương châu hỗn loạn chạy ra từ công thành nhưng bọn chúng chỉ giục ngựa chạy không được mười bước. Chiến mã hí lên thảm thiết rồi ngã quỵ xuống, kỵ binh trên lưng bị hất tung xuống mặt đất nóng đỏ. Ngay lập tức ngọn lửa hung tàn nuốt lấy đám kỵ binh Tây Lương.

Đầu tiên là chiến bào, tóc của đám kỵ binh bắt lửa bốc cháy. Những kỵ binh và chiến mã còn sống liên tục lặn lộn, giãy giụa trong biển lửa, thỉnh thoảng chúng lại thét lên những âm thanh nghe sởn cả gai ốc. Trong chốc lát bầu không khí tràn ngập một mùi thịt cháy.

Trong thời gian chưa ăn hết bữa cơm, hơn mười kỵ binh Tây Lương, cả người và chiến mã bị thiêu cháy thành tro. Chỉ còn sót lại bộ giáp trận trên người kỵ binh bị nung nóng đỏ hồng, nhưng vẫn không bị biến dạng.

Trên lâu thành Mỹ Tắc vang lên những tiếng kêu sợ hãi. Tất cả binh lính ở đó đã bị cảnh đó làm cho kinh hãi. Giờ đây toàn thành Mỹ Tắc lửa bùng cháy biến thành một tòa thành lửa. Trong thành địa hỏa đã lan tràn khắp nơi, đốt cháy các ngôi nhà bằng gỗ, mái cỏ.

Tất cả mọi người trong thành buộc phải dồn tới khu vực tường thành. Trong một khu vực chật hẹp ngọn lửa vẫn chưa lan tới, tạm thời vẫn an toàn. Thế nhưng chẳng bao lâu nữa ngọn lửa sẽ lan tới đây nên binh lính điên cuồng tranh nhau trèo lên lâu thành, thỉnh thoảng có tên không may bị người khác run đẩy ngã xuống dưới chân thành, gẫy chân, gẫy tay.