Ban đêm, đại doanh của Mã Dược.

Quách Đồ, Giả Hủ cùng đi vào, chắp tay thi lễ với Mã Dược. Mã Dược vừa cắt miếng thịt dê bỏ vào miệng, vừa gật đầu ra hiệu cho cả hai ngồi xuống. Quách Đồ theo thói quen đứng sau lưng Mã Dược. Giả Hủ lại đĩnh đạc ngồi đối diện với Mã Dược. Hắn thò tay cầm một cái đùi dê ở trên bàn, cắn ăn ngon lành.

" Ực" một tiếng, Mã Dược nuốt miếng thịt dê trong miệng. Hắn lại cầm mấy miếng thịt dê nhỏ trên bàn bỏ vào miệng. Sau cùng hắn đưa ngón tay út dính đầy thịt dê vào miệng mút chùn chụt. Cuối cùng hắn xoa tay nói với Giả Hủ: " Thật xấu hổ khi lãng phí thức ăn".

Giả Hủ đang gặm cái đùi dê, mồm hắn dính đầy mỡ, hắn nhồm nhoàm nói: " Đáng xấu hổ, đáng xấu hổ".

Quách Đồ khom lưng, cung kính nói: " Chúa công, đã thống kê được tổn thất của quân ta. Trận chiến Hà Sáo lần này quân ta thương vong tổng cộng hơn một vạn người. Trong đó sáu ngàn người chết trên chiến trường, trong đó có năm ngàn tướng sĩ và Liêu Hóa tướng quân phụng mệnh thủ thành Mỹ Tắc tất cả đều tử trận. Ngoài ra còn có tám trăm kỵ binh Ô Hoàn và hai trăm thiết kỵ Hán quân bỏ mình trong bão cát".

Mắt Mã Dược lộ vẻ đau thương. Hắn buồn bã nói: " Liêu Hóa chết, năm ngàn tướng sĩ bỏ mình đều là do bản tướng quân suy nghĩ chưa chín chắn. Còn một ngàn tinh binh thiệt mạng trong bão cát cũng là do bản tướng quân không biết cân nhắc thiệt hơn, liều lĩnh làm bừa. Ngày mai bản tướng quân sẽ tự chịu hình phạt đánh ba mươi roi trước mặt ba quân tướng sĩ để tự răn đe mình".

" A?" Giả Hủ bị miếng thịt dê mắc làm nghẹn, một lúc sau hắn mới nuốt được. Hắn thở dốc nói: " Hủ xin cùng chịu phạt".

Quách Đồ cũng nói: " Liêu Hóa tướng quân chết là do lỗi của Đồ. Xin chúa công trách tội".

" Ai da" Mã Dược xua tay ngăn cản hai người nói tiếp. Hắn nói: " Chịu phạt roi trước mặt ba quân tướng sĩ không phải là việc mất mặt. Không tranh cãi nữa. Công Tắc, nói tiếp về tổn thất của quân ta đi".

" Tuân lệnh!" Quách Đồ khom lưng vái chào rồi nói tiếp: " Ngoài tổn thất về quân số, quân ta đã mất gần như toàn bộ lương thảo, đồ quân dụng và mười vạn dân chúng, đáng tiếc nữa là mất một vạn nô lệ. Sau trận đánh vừa qua, trong địa phận quản chế của chúa công hầu như không còn nam đinh".

Sắc mặt Mã Dược thoáng trầm xuống rồi lại nhanh chóng trở lại bình thường. Hắn khẽ nói: " Nói tiếp đi".

Quách Đồ nói: " Hiện nay trong đất của chúa công vẫn còn sáu vạn dân chúng, nhưng phần lớn là nữ nhân và hài tử. May mắn là chúng ta vẫn còn hơn trăm vạn trâu bò và các loại gia súc. Mùa đông năm nay chúng ta không phải lo chuyện lương thực và quần áo".

Giả Hủ nói: " Nói cách khác, nguồn binh lính bổ sung trong đất của chúa công đã cạn kiệt. Trong khoảng thời gian ngắn quân ta không thể tăng thêm binh lực. Hiện tại tuy chúng ta có hơn một vạn tinh binh, hơn nữa rất thiện chiến nhưng với binh lực như vậy là quá ít. Dùng để phòng thủ thì đủ, nhưng nếu để tấn công quân thù thì không đủ. Nếu chúng ta không có kỳ mưu thì trong vòng bốn, năm năm nữa chúng ta không thể làm bá chủ sa mạc như đã định liệu".

Quách Đồ nói: " Đúng vậy, sau trận chiến lần này, chúa công đã kết mối đại cừu với Cảnh Bỉ, Đinh Nguyên. Một khi chúa công xuất binh đi chinh phạt, quân Tịnh châu và Lương châu nhất định sẽ thừa dịp đột kích. Nếu như chúng liên kết với người Tiên Ti bên ngoài Trường Thành, quân ta sẽ rơi vào cảnh lưỡng đầu thọ địch, tình thế cực kỳ bất lợi".

" Cái đó còn chưa chắc" Mắt Mã Dược sáng lên, hắn trầm giọng nói: " Trong đất của bản tướng quân, nam đinh dù hiếm nhưng lại có năm vạn nữ nhân mạnh khỏe. Ai bảo chỉ có nam nhân khỏe mạnh mới có thể tham gia quân đội. Bản tướng quân sẽ cho thiên hạ thấy sai lầm đó. Bản tướng quân sẽ thành lập một nữ doanh binh".

" Ách"

" A?"

Giả Hủ, Quách Đồ cùng ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: " Nữ binh?"

" Đúng" Mã Dược đứng lên, lớn tiếng nói: " Bản tướng quân đã quyết định rồi, chúng ta hiện có năm vạn nữ nhân trẻ, chúng ta sẽ chọn ra một vạn nữ binh trong số đó để thành lập nữ doanh binh. Bản tướng quân cũng đã chọn được Thống lĩnh, phó Thống lĩnh chỉ huy nữ doanh binh, các nàng là Trâu Ngọc Nương và Nguyệt thị nữ vương Nãi Chân Nhĩ Đóa".

Quách Đồ trợn mắt, há hốc mồm, không nói được câu nào. Giả Hủ vỗ tay cuống quýt khen: " Tuyệt diệu, tuyệt diệu. Rất hay! Vậy khi chúa công xuất chinh có thể ra lệnh cho nữ binh doanh phòng thủ Hà Sáo. Đây chính là cái gọi là trong công có thủ, trong thủ có công. Giỏi dùng binh cũng chỉ đến thế này mà thôi".

Mã Dược đi ra ngoài lều, ngửa mặt nhìn bầu trời u ám, trong đôi mắt đen của hắn thoáng hiện lên tia lạnh lẽo. Hắn trầm giọng nói: " Hơn nữa ở Ly Thạch, Tịnh châu vẫn còn tám ngàn tinh binh. Đấy là những tinh binh thực sự".

Giả Hủ vội hỏi: " Ý chúa công muốn nói tới tám ngàn thuộc hạ cũ của Trương Hoán?"

" Không sai!"

Mã Dược gật đầu. Trong đầu hắn liền hiện lên hình bóng của tên tiểu giáo, lâm nguy không hoảng sợ, chỉ một chiêu đánh bại Chu Thương. Binh lính như thế mới đúng là tinh binh, mà cũng có thể coi là dũng tướng.

Giả Hủ nói: " Triều đình phái sứ giả tới Tịnh châu đã hơn một tháng nhưng vẫn lưu lại Ly Thạch, không chịu tới Hà Tây. Chắc chắn ở đây có âm mưu gì đó". nguồn TruyenFull.vn

Quách Đồ nói: " Đồ cho rằng Thiên tử Đại Hán muốn dụ chúa công tới Ly Thạch để mưu hại".

" Muốn giở trò thủ đoạn sau lưng chúa công đây, Đương kim Thiên tử vẫn còn non lắm." Giả Hủ cười nhạt: " Lần này chúng ta nhất định phải để cho hắn trộm gà không được, còn mất thêm nắm gạo. Ha ha ha".

Mã Dược vờ giận dữ nói: " Văn Hòa nói không đúng rồi. Ai là gạo, ai là gà?"

" Hả? Ha ha ha".

Ban đầu Quách Đồ rất sửng sốt nhưng ngay lập tức hắn cười ha hả.

" Ai da" Giả Hủ vỗ vỗ gáy, xấu hổ cười: " Thuộc hạ lỡ lời. Tội đáng chết. Thật đáng chết".

Đợi dứt tiếng cười, Mã Dược lại nói: " Thiên tử Đại Hán hạ mật chiếu khởi bốn lộ đại quân chinh phạt Hà Sáo. Sao đến giờ triều đình vẫn chưa có phản ứng gì? Văn Hòa, Công Tắc các ngươi thử nghĩ xem bước tiếp theo Thiên tử Đại Hán sẽ ra chiêu gì?"

Giả Hủ lạnh nhạt nói: " Đương kim Thiên tử hạ mật chiếu khởi bốn lộ đại quân chinh phạt Hà Sáo, thủ đoạn rất cao minh nhưng bề ngoài có vẻ như rất đơn giản, thậm chí có thể nói đó là ai cũng biết. Nhưng mục đích là làm suy yếu thực lực của chúa công và bốn thế lực quân phiệt hùng mạnh kia. Bọn người Đổng Trác tuy biết rõ mưu kế này, nhưng vì dã tâm nên chúng cam tâm tình nguyện để bị lợi dụng".

Quách Đồ nói tiếp: " Đánh trận Hà Sáo, mặc dù chúa công toàn thắng nhưng lại kết cừu oán cùng với Đổng Trác, Đinh Nguyên, Hàn Phức và Cảnh Bỉ. Thiên tử Đại Hán chắc chắn sẽ tìm cách khơi mào cuộc hỗn chiến giữa chúa công và bốn trấn quân phiệt kia một lần nữa. Mượn cơ hội các thế lực quân sự địa phương suy yếu, Triều đình Đại Hán ở giữa sẽ được hưởng lợi, có cơ hội hồi phục nguyên khí".

Mã Dược nói: " Thiên tử Đại Hán sẽ làm gì để khơi mào cuộc hỗn chiến giữa bản tướng quân và bốn trấn quân phiệt kia?"

Giả Hủ nói: " Cách thì có rất nhiều, nhưng đơn giản nhất đó là điều chuyển đi nhậm chức ở nơi khác. Ví dụ như điều Hàn Phức nhậm chức Thứ sử Tịnh châu, Đinh Nguyên làm Hộ Hung Nô trung lang tướng, chúa công làm Thứ sử Lương châu, Cảnh Bỉ làm Hộ Khương trung lang tướng, Đổng Trác làm Thứ sử Ký châu. Nếu như thế chúa công và bốn trấn quân phiệt sẽ lâm vào tình trạng hỗn chiến triền miên".

Mã Dược trầm giọng hỏi: " Đương kim thiên tử sẽ làm vậy thật sao?"

" Chắc chắn như thế" Giả Hủ nói: " Mặc dù đương kim Thiên tử đã tỉnh ngộ, dốc sức trị vì đất nước, nuôi hoài bão chấn hưng cơ nghiệp Đại Hán. Nhưng tâm địa hẹp hòi, không biết cân nhắc thiệt hơn. Chính vì gian xảo, quỷ quyệt, tự mình khơi mào phân tranh, dẫn đến thảm họa chiến tranh liên miên. Đương nhiên mạnh thắng yếu, kẻ yếu bị tiêu diệt, kẻ mạnh càng mạnh hơn. Tình cảnh của triều đình lại càng nguy ngập".

Quách Đồ cũng nói: " Bệnh của Đại Hán sớm đã vào xương tủy. Thiên hạ chắc chắn sắp rơi vào thế đại loạn".

Mã Dược vẫy tay nói: " Việc này cứ chờ đến khi có chiếu lệnh của triều đình sẽ thương nghị tiếp. Thế còn người tên là Thư Thụ sao rồi? Vẫn tuyệt thực à?"

Quách Đồ nói: " Bẩm báo chúa công hắn vẫn đang tuyệt thực".

" Hắn cũng là một người cứng đầu". Mã Dược cau mày nói: " Nếu hắn cứ tuyệt thực như vậy, chắc chắn sẽ chết. Rất đáng tiếc. Hãy nghĩ biện pháp nào làm cho hắn bỏ ý định muốn chết đó đi".

Quách Đồ nói: " Ý chí của hắn rất kiên quyết. Chỉ sợ không thể làm hắn thay đổi ý định được".

Mã Dược hỏi: " Không có cách nào sao?"

Giả Hủ đột nhiên nói: " Chính vì cái đạo lý của người quân tử mà tại hạ sẽ có cách làm cho hắn thay đổi chủ ý".

Tháng chín, năm Trung Bình thứ ba (tức năm 186 sau công nguyên), Hán Linh Đế muốn diệt trừ tận gốc các thế lực quân phiệt đối nghịch đã hạ mật chiếu cho Đổng Trác, Đinh Nguyên, Cảnh Bỉ, Hàn Phức khởi bốn lộ đại quân chinh phạt Hộ Ô Hoàn trung lang tướng Mã Dược. Vì muốn cướp lấy vùng bình nguyên Hà Sáo phì nhiêu và các bộ tộc Khương Hồ kiêu dũng, thiện chiến. Bốn người Đổng Trác khởi tổng cộng tám vạn đại quân chia làm ba đường tấn công Hà Sáo.

Mã Dược chủ động dẫn quân xuất kích, kịch chiến với thuộc hạ của Đinh Nguyên là Lữ Bố ở Dã Ngưu độ, quân Lữ Bố thất bại thảm hại, quân kỵ binh bản bộ gần như bị tiêu diệt hoàn toàn. Hơn mười ngày sau Mã Dược quay về thành Mỹ Tắc, hỏa thiêu thành Hàn Toại phản tướng của Đổng Trác, thuộc hạ của Hàn Phức là Phan Phượng và hơn năm vạn đại quân bị thiêu thành tro. Mã Dược toàn thắng.

Trung tuần tháng mười tin tức truyền ra, thiên hạ chấn động.