Nhưng căn bản là không người nào để ý lời của Hoàng Uyển. Hai ngàn tướng sĩ phẫn nộ như sóng vỗ, đợt sau cao hơn đợt trước nên dần dần có dấu hiệu mất đi khống chế.

Tám mươi tử sĩ đi theo Hoàng Uyển tất cả đều tái mét mặt! Bọn tử sĩ này chảng qua gọi là tử sĩ cho dễ nghe. Nhưng bình thường cũng chỉ giết vài người, hoành hành nơi thôn quê thôi, làm sao có thể nói đến chuyện tử chiến với tướng sĩ trấn giữ biên ải? Lúc này nhìn thấy hai ngàn tướng sĩ quân Hán gầm như long trời lở đất thì cả bọn sớm đã sợ đến co rúm người lại.

Mã Dược lạnh lùng vuốt cằm gật đầu, nghiến răng thốt ra chỉ một từ lạnh lẽo: " Giết!"

" Ra tay!"

Điển Vi hừ một tiếng, hai trăm tinh binh đã sớm lập trận hô hào xông tới. Điển Vi khua hai thanh đại thiết kích nhằm thẳng Công Tôn Phách. Chỉ chốc lát, tám mươi tử sĩ Hán Linh đế cử đi từ Lạc Dương đã bị giết sạch không còn một mống. Đại kiếm sĩ Công Tôn Phách cũng bị Điển Vi một kích chém bay đầu.

Hoàng Uyển vừa sợ vừa giận, chỉ Mã Dược mắng: " Mã Dược, đồ phu, ngươi ~~ "

Mã Dược căn bản không muốn cho Hoàng Uyển cơ hội giải thích chân tướng của sự việc nên lạnh lùng hạ lệnh: " Điển Vi, cắt lưỡi hắn"

" Tuân lệnh."

Điển Vi hừ một tiếng rồi tiến đến Hoàng Uyển đang run như cầy sấy rút con dao nhọn thọc vào mồm Hoàng Uyển ngoáy một cái. Hoàng Uyển lập tức liền kêu thảm một tiếng, há mồm phun ra một cục thịt đẫm máu rồi chợt ú ú ớ ớ không thể thành tiếng. Chỉ có một đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm Mã Dược càng lúc càng hung tợn.

Điển Vi thọc vào ống tay áo của Hoàng Uyển lục soát lấy ra thánh chỉ, hai tay giơ cao đi lên đài duyệt binh.

Mã Dược tiếp nhận thánh chỉ, mở ra cho tất cả tướng sĩ ba quân dưới đài rồi hỏi nhanh: " Các huynh đệ đều nhìn đi? Đây là cái gì?"

" Thánh chỉ."

" Bản tướng quân chánh thức tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay các ngươi trở thành quân của Lão Tử!"

" Ra mắt tướng quân ~ "

Hai ngàn tướng sĩ ầm ầm quỳ xuống, tiếng gọi ầm ĩ so với vừa rồi rõ ràng nhiệt liệt hơn nhiều, bọn họ hiển nhiên rất hưởng ứng cách làm việc quyết liệt của Mã Dược. Binh tướng nên có tác phong kiên quyết của sa trường. Nói giết là giết, hô róc xương là phải xéo thịt, đâu cần phải ủy mị ướt át làm gì?

Mã Dược đột nhiên giơ cao cánh tay phải, đợi tiếng hoan hô của các tướng sĩ hơi dịu đi mới mạnh mẽ quát to: " Phương Duyệt ở đâu?"

Phương Duyệt ôm quyền dõng dạc nói: " Có tiểu nhân."

Mã Dược nhìn chằm chằm vào Phương Duyệt, lạnh lùng nói: " Bắt đầu từ bây giờ ngươi làm tả quân Tư Mã cho bản tướng, chỉ huy hai ngàn binh mã này!"

" Mạt tướng tuân mệnh."

...

Thượng Quận, phủ tướng quân Quách Thái.

Lý Nhạc nói với Quách Thái: " Tướng quân, vừa mới rồi thám mã báo về ba vạn đại quân của Mã đồ phu thật sự đã rời khỏi Mỹ Tắc chia binh làm ba đường thẳng tiến Tịnh Châu. Hơn nữa, gian tế từ Tịnh Châu cũng có báo về tin tức, thật sự có ba đạo đại quân tiến vào Tịnh Châu. Xem ra Mã đồ phu đích thật là muốn dấy binh trả thù."

" Vậy sao?" Quách Thái chấn động, vội vàng đi tới trước bàn cúi xuống coi bản đồ rồi chậm rãi nói: " Mã đồ phu có thật sự xuất binh tấn công Tịnh Châu không?"

Hồ Tài nói: " Tướng quân, đây là cơ hội hiếm có, xin mau mau phát binh."

Quách Thái đưa mắt nhìn sang Lý Nhạc hỏi: " Lý Nhạc, ý kiến của ngươi thế nào?"

Lý Nhạc nói: " Tướng quân. Thiên tử ban mật chiếu lệnh cho quân ta thừa dịp chiếm lấy Hà Sáo, chẳng qua đó là kế hổ báo đánh lẫn nhau. Mục tiêu không ngoài hai người, hoặc là mượn tay Mã Dược diệt trừ tướng quân, hoặc là mượn tay tướng quân diệt trừ Mã Dược. Cho dù cuối cùng ai chiến thắng thì đối với triều đình đều là có lợi không có hại."

Quách Thái hỏi: " Nói cách khác, quân ta không nên xuất kích?" nguồn TruyenFull.vn

" Cũng không phải." Lý Nhạc lắc đầu nói: " Nếu như Mã Dược không xuất binh tấn công Tịnh Châu thì quân ta bắc phạt chỉ sợ là gặp cảnh lưỡng bại câu thương. Nhưng hiện tại đại quân Mã Dược đi hết, hậu phương trống rỗng. Nếu tướng quân đột nhiên dẫn quân xuất kích thì ắt có thể một đòn bình định được Hà Sáo! Mã Dược nghe thấy tất thế trận sẽ tự loạn. Với khả năng của Đinh Nguyên thì có thể truy kích đằng sau. Khi đó Mã Dược tất bại không thể nghi ngờ"

Hồ Tài nói: " Như vậy quân ta có thể dễ dàng chiếm lấy Hà Sáo. Thiên tử ắt thực hiện hứa hẹn hạ chiếu tái lập Sóc Châu, hơn nữa sắc phong Tướng quân làm Thứ Sử Sóc Châu. Nếu không, hừ hừ, tướng quân có thể dẫn toàn bộ đại quân vượt qua Trường Thành nhằm thẳng kinh kỳ xin chức Tam công."

Lý Nhạc nói: " Tướng quân nếu không muốn khuất phục người ta thì sớm muộn gì tất phải đánh một trận với Mã đồ phu. Đánh muộn không bằng đánh sớm"

Hồ Tài nói: " Xin tướng quân quyết đoán."

Quách Thái sáng mắt lên, một hồi lâu mới vỗ án trầm giọng nói: " Ý ta đã quyết, ba ngày sau khởi binh!"

...

Mỹ Tắc, đại trướng của Quách Đồ.

" Ừ?" Cao Thuận nghiêm nghị nói: " Toàn quân nhổ trại đi tới phía bắc Quy Tư Thành hai trăm dặm mai phục ở Thủy Nguyên!"

" Không sai!" Quách Đồ trầm giọng nói: " Trận chiến này đánh trống phất cờ chinh phạt Đinh Nguyên là giả. Lặng lẽ chiếm lấy Tần Hồ, dẫn dân chúng Thượng Quận về Hà Sáo làm ruộng mới là thực!"

Cao Thuận kích động nói: " Ra là như thế."

Quách Đồ nói: " Chúa công đánh chiếm Hà Sáo, trước diệt Hung Nô, sau bình định tộc Nguyệt Thị, thu phục người Đồ các hồ. Sau khi bốn đạo đại quân của Đổng Trác cùng nhau tấn công, có thể nói chiến cuộc liên miên. Dân chúng người Hán vốn ở Hà Sáo đều tị nạn sang Thượng Quận. Dân cư ngụ ở Hà Sáo mười phần đi mất chín.

Cao Thuận nói: " Vâng"

Quách Đồ tiếp tục: " Dựng cơ nghiệp cần đàn ông, giữ đất phải chú ý tới dân. Có nhiều người thì lắm tiền, lương thịnh, tiền lương dư dật thì binh mã khỏe mạnh. Binh mã hùng tráng mới có thể đi khắp thiên hạ. Hiện nay chúa công tuy có Hà Sáo, chiếm đất ngàn dặm. Nhưng dân chúng dưới quyền chỉ có năm vạn người. Đã thế nữ nhiều nam ít, như thế thì hỏi sao có thể được việc?"

Cao Thuận nói: " Nhưng mà chắc gì Quách Thái thật sự dám xuất binh?"

Hai tên thân binh lên tiếng bước vào đứng nghiêm trước mặt Mã Dược.

Mã Dược nói: " Mau cấp tốc thông báo cho Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương lập tức kéo quân về Mỹ Tắc, không được chậm trễ. Lại truyền lệnh Cú Đột để hắn soái lĩnh Xích Hầu doanh chiếm bến Dã Ngưu, Bản tướng quân chỉ huy đại quân liền rút theo sau."

" Quách Thái dĩ nhiên không dám, cho nên chúa công mới cho hắn thêm can đảm. Lại đánh trống khua chiêng bày ra việc công phạt Đinh Nguyên như vậy. Hơn nữa trên thực tế, tám trăm quân của tướng quân giữ trại thì đại quân tinh nhuệ của chúa công cũng đích thật là toàn quân kéo đi hết!" Quách Đồ nói lần một hồi, mắt lộ ra vẻ thâm hiểm, chậm rãi nói: " Hơn nữa, điều bức xúc khiến Quách Thái xuất binh còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn."

" Vậy sao?" Cao Thuận từ tốn hỏi: " Còn lí do trọng yếu hơn?"

Quách Đồ nói: " Là người thì có tham lam, Quách Thái cũng không ngoại lệ! Theo tin tức của do thám ẩn náu ở Lạc Dương báo về, Thiên tử đã ban mật chiếu cho Quách Thái bắc phạt Hà Sáo. Chỉ cần Quách Thái có thể chiếm được Hà Sáo, thì triều đình sẽ lập lại Sóc Châu, sắc phong Quách Thái làm Thứ Sử Sóc Châu. Tướng quân cho là, Quách Thái có thể khước từ nổi sự dụ dỗ như vậy không?"

Cao Thuận im lặng gật đầu, hơi suy nghĩ rồi lo lắng mà nói: " Nhưng mà quân kỵ, bộ của Quách Thái có hơn hai vạn người. Mạt tướng chỉ có tám trăm tinh binh, tính thêm trai tráng Ô Hoàn cũng không quá ba, bốn ngàn người. Quân số hai bên chênh nhau quá xa. Cho dù có dùng cách tập kích, chỉ sợ cũng rất khó đánh bại được đại quân Tần Hồ của Quách Thái."

Quách Đồ mỉm cười nói: " Tướng quân yên tâm, chẳng bao lâu nữa thì Hứa Chử tướng quân sẽ dẫn một vạn kỵ binh quay về Mỹ Tắc."

Cao Thuận trầm giọng nói: " Hả? Một vạn kỵ binh của tướng quân Hứa Chử!"

" Báo ~~" Cao Thuận nói chưa dứt lời thì có tiểu giáo bước nhanh vào trướng cao giọng nói: "Hứa Chử tướng quân dẫn hai ngàn thiết kỵ, chín ngàn kỵ binh Nguyệt Thị đã quay về Mỹ Tắc."

" Tướng quân thấy đó." Quách Đồ cười to nói: " Hứa Chử tướng quân chẳng phải là đã trở về sao, ha ha ha."

...

Ly Thạch, đại doanh quân Hán.

" Thật là thất sách." Giả Hủ ảo não nói: " Không nghĩ tới Thiên tử lại điều đi sáu ngàn tinh binh."

" Có ngàn mối lo, tất có một điều phải mất. Văn Hòa cũng không phải dằn vặt." Mã Dược nói: " Nhưng mà kế hoạch tác chiến của quân ta phải thay đổi tương ứng."

" Chúa công nói rất đúng" Giả Hủ gật đầu nói: " Vốn là trông cậy vào việc dùng tám ngàn tinh binh kia cầm chân hai cánh quân của Đinh Nguyên, Hàn Phức ở quận Thái Nguyên trong vòng mười ngày nửa tháng. Nhưng giờ tám ngàn tinh binh chỉ còn hai ngàn, thì kế hoạch kia phải hủy bỏ. Cú Đột ở Tây Sơn bố trí nghi binh có thể lừa gạt được nhất thời. Nhưng cũng không thể giấu diếm quá lâu, nếu không chỉ mấy ngày thì chiến binh lão luyện như Đinh Nguyên cũng sẽ nhìn ra".

Mã Dược cau mày nói: " Nếu mạn Thái Nguyên có thể thu hút đại quân của Đinh Nguyên, Hàn Phức thì Bùi Nguyên Thiệu và Chu Thương có thể lùa từ hai quận Nhạn Môn, Thượng Đảng tối thiểu ba vạn dân chúng bên bờ tây sông Hà Thủy. Nhưng bây giờ nhìn lại thì mục tiêu đó căn bản không thực hiện được nữa! Hai đạo kỵ binh lập tức phải rút lui. Nhất là Chu Thương, xâm nhập sâu vào trong Thượng Đảng đến mấy trăm dặm. Vạn nhất Đinh Nguyên lấy lại tinh thần thì có thể bị quân Tịnh Châu cắt đứt đường lui!"

Giả Hủ nói: " Không thể tiện đường bắt đi từ Tịnh Châu mấy vạn dân chúng, thật là có chút đáng tiếc. Nhưng mà mục tiêu đích thực của quân ta vẫn là Tần Hồ. Chỉ cần có thể một trận chiếm được Tần Hồ, chúa công ít nhất có thể dồn từ Thượng Quận được mười vạn dân chúng! So sánh với các châu quận Trung Nguyên thì mười vạn dân cư dĩ nhiên không đáng nói. Nhưng dù sao đối với chúa công mà nói thì cũng ý nghĩa trọng đại."

" Cũng được." Mã Dược quyết định thật nhanh rồi nói: " Người đâu..."