Lông mày Mã Dược cau lại vội dẫn Giả Hủ, Điển Vi, Phương Duyệt nghênh đón. Thu Thụ do dự chỉ chốc lát, cuối cùng lắc đầu cũng nối bước đi theo. Kỵ binh nọ giục ngựa chạy vội tới dưới lâu thành thì cao giọng hô nhanh: " Tướng quân, Đại phu nhân đã sinh công tử kế vị, tiên sinh Quách Đồ đặc biệt phái tiểu nhân cấp tốc đến đây báo tin mừng!"

" A? Sinh rồi!" Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Mã Dược quát to một tiếng rồi ngây người ra một hồi lâu không nói câu nào.

Giả Hủ kịp phản ứng trước hết, khấu đầu vái Mã Dược rồi cao giọng nói: " Chúc mừng chúa công, chúc mừng chúa công ~~ "

" Chúc mừng chúa công, chúc mừng chúa công."

Chư tướng cũng vội vàng đến chúc Mã Dược, Thư Thụ do dự một chút rồi cũng đến vái Mã Dược, nhưng mà vẻ mặt so với lúc nãy thì đã thong dong hơn nhiều.

" Ha ha ha ~~" Mã Dược rốt cục lấy lại tinh thần, cười to nói: " Truyền lệnh, Bản tướng quân mở yến tiệc lớn trong thành Thượng Quận khao thưởng ba quân!"

" Tạ ơn chúa công ~ "

" Tạ Tướng quân ~ "

Tướng sĩ ba quân từ trên lâu hành đến dưới đất đều ầm ầm hoan hô, thanh thế ngất trời.

...

Tấn Dương, đại sảnh nghị sự phủ Thứ Sử.

Đinh Nguyên ngồi giữa, Hàn Phức, Viên Thiệu phân chia tả hữu hai bên, ba người song song mà ngồi. Các chư tướng Lã Bố, Thành Liêm, Tống Hiến, Nhan Lương, Văn Sú, Cúc Nghĩa, Trương Cáp phân thành hai nhóm, còn có đám mưu sĩ Tân Bình, Thẩm Phối, Điền Phong cũng tề tụ một dãy.

Bộ tướng của Đinh Nguyên là Tống Hiến nói chưa dứt lời thì Hàn Phức đã nói thất thanh: " Lui binh rồi ư? Mã đồ phu thực sự đã lui binh!"

Đinh Nguyên nói: " Không sai, Mã đồ phu lần này huy động binh mã. Việc định công phạt Tịnh Châu chẳng qua chỉ là hư trương thanh thế, mục đích thực sự cũng không nhằm vào Tịnh Châu."

" Hắn không nhằm vào Tịnh Châu?" Hàn Phức nói thất thanh: " Vậy thì là nơi nào, chẳng lẽ là Lương Châu? Mã đồ phu nghĩ định giở trò giương đông kích tây, giả vờ công phá Tịnh Châu, còn trên thực tế là tấn công Lương Châu?"

" Tấn công Lương Châu?" Ở dưới đột nhiên bước ra một người, dáng vẻ tuấn tú, dung mạo không tầm thường, đứng giữa mọi người phản bác mà nói: " Chỉ sợ Mã đồ phu còn không có thực lực như vậy."

Đinh Nguyên dừng mắt nhìn vào người này, nghi hoặc hỏi: " Vị này là...?"

Viên Thiệu vội vàng đứng dậy nói với Đinh Nguyên: " Đại nhân, người này họ Điền tên Phong, tên tự Nguyên Hạo, chính là người ở trong quân hạ quan, giữ chức hành quân chủ bạ."

" À." Đinh Nguyên gật đầu, hỏi: " Điền Phong tiên sinh vì sao khẳng định Mã Dược không dám tấn công Lương Châu?"

Điền Phong nói: " Mã Dược viễn chinh Lương Châu, có thể nói ba quân mệt nhọc, đường xa tập kích, rõ ràng Lương Châu cố thủ thì có thể nói là dĩ dật đãi lao. Hơn nữa kỵ binh Tây Lương kiêu dũng thiện chiến nổi tiếng thiên hạ, quân Mã Dược chưa chắc có thể chiếm được thượng phong. Có hai điều này thì Mã Dược nếu tấn công Lương Châu tất bại không thể nghi ngờ."

" Thì ra là như vậy." Trong lòng Đinh Nguyên cũng cho là như vậy nên hỏi tiếp: " Như vậy thì theo ý tiên sinh, mục tiêu thật sự của Mã đồ phu ở nơi nào?"

" Nếu không nhầm thì hắn" Điền Phong lạnh nhạt nói: " nhắm vào Tần Hồ"

" Tần Hồ?" Đinh Nguyên, Hàn Phức liếc mắt nhìn nhau, khó lòng tin nổi mà nói: " Nói như vậy Mã Dược lần này xuất binh, chỉ là nhân cơ hội thôn tính quân Tần Hồ? Chẳng lẽ hắn không muốn báo thù Hà Sáo? Về tình về lí chỉ sợ nói đều không ổn. Hơn nữa bốn đạo đại quân chinh phạt Hà Sáo làm cho nguyên khí Mã Dược tổn thương nặng nề, với tính tình của Mã đồ phu thì dường như cũng sẽ không tự nguyện đình chiến"

" Mã đồ phu dĩ nhiên sẽ không chịu chấm dứt mà ngưng chiến, nhưng mà cũng chẳng phải vì báo thù." Ánh mắt Điền Phong đảo qua mọi người trong sảnh tiếp tục nói rõ ràng: " Mã đồ phu bản tính kiêu hùng, dã tâm bừng bừng, làm sao lại chịu tổn thất mười vạn dân chúng trong thành Mỹ Tắc? Dẫn quân báo thù chẳng qua chỉ là ngụy trang, mượn cơ hội chiếm đóng Thượng Quận, thôn tính người Tần Hồ mới là mục đích thực sự của Mã đồ phu! Mã đồ phu hiển nhiên cũng ý thức được rằng việc chuyên đi cướp bóc mà sống, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh không phải là đạo vương giả. Muốn thành đại sự vẫn phải dựa vào thuế má từ dân cư thôi."

Viên Thiệu nói: " Nói cách khác. Mã đồ phu hiện tại đang bận rộn tiến công Thượng Quận, chúng ta có thể thừa dịp công kích doanh trại hậu phương của hắn, đánh chiếm Mỹ Tắc."

" Chỉ sợ đã chậm." Điền Phong lắc đầu nói: " Với khả năng của Mã Dược, chỉ sợ thành Thượng Quận đã bị chiếm từ mấy ngày trước. Nếu tại hạ đoán không sai thì lúc này xác Quách Thái đã sớm lạnh lâu rồi."

" Báo ~~" Điền Phong nói vừa dứt lời. Một tên tiểu giáo vội vã chạy vào đại sảnh, quỳ xuống đất vội vàng nói nhanh: " Đại nhân. Thượng Quận cấp báo."

Đinh Nguyên đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: " Nói mau"

Tiểu giáo nói: " Ba ngày trước, đại tướng quân Tần Hồ là Quách Thái nghe thấy biết đại quân Mã Dược đang chinh phạt Tịnh Châu liền dùng thuộc hạ là Đại tướng Lý Nhạc làm tiên phong, dẫn đại quân hai vạn người bắc phạt đến Nguyệt Nha Châu. Ý đồ thừa dịp tập kích chiếm lấy đại doanh Hà Sáo. Nhưng không nghĩ ở hồ Nguyệt Nha bị đại quân Mã Dược phục kích, đại quân hai vạn người toàn quân bị tiêu diệt. Quách Thái, Lý Nhạc cũng bị bắt sống."

" A?" Đinh Nguyên thất thanh hỏi: " Toàn quân Quách Thái đều bị tiêu diệt?"

Hàn Phức vội la lên: " Còn thành Thượng Quận?"

Tiểu giáo đáp: " Thành Thượng Quận cũng bị quân Mã Dược tập kích chiếm rồi. Bây giờ Mã Dược đang dồn dân chúng Thượng Quận di cư lên Hà Sáo."

Tân Bình vội la lên: " Ba vị đại nhân, xin nhanh chóng phát đại quân tiến công Hà Sáo, tuyệt không thể để cho Mã Dược đem hơn mười vạn dân chúng Thượng Quận chuyển về Hà Sáo. Hà Sáo nước đủ cây nhiều, đất đai rộng đến ngàn dặm. Nếu có mười mấy vạn dân chúng kia, chỉ sợ không đến vài năm thì thực lực Mã Dược sẽ tăng nhiều, như vậy sẽ trở thành cái họa trong gan ruột các vị đại nhân."

Điền Phong thở dài nói: " Chỉ sợ hiện tại đã trở thành cái họa trong gan ruột rồi."

Hàn Phức nhìn Đinh Nguyên, Viên Thiệu nói: " Bản quan quyết định lại chinh phạt Hà Sáo, chẳng hay hai vị đại nhân nghĩ như thế nào?"

Viên Thiệu ôm quyền nói: " Hạ quan xin theo sự dẫn dắt của đại nhân."

Đinh Nguyên do dự nói: " Thường nghe nói rằng đại quân chưa động, lương thảo đi trước. Lúc trước một trận Hà Sáo, quân ta tổn thất trầm trọng, quân lương trang bị hao tổn càng nặng nề. Trong vòng một năm rưỡi nữa chỉ sợ không chịu nổi cuộc chinh chiến đại quy mô. Đương nhiên nếu như hai vị đại nhân muốn thảo phạt Hà Sáo thì Bản quan vẫn có thể dốc hết sức cung cấp trợ giúp."

Hàn Phức cùng Viên Thiệu liếc mắt nhìn nhau, rồi ôm quyền nói với Đinh Nguyên: " Nếu như thế, Bản quan xin được cáo lui trước."

Viên Thiệu đứng dậy theo, ôm quyền nói với Đinh Nguyên: " Hạ quan cũng xin cáo từ"

Đinh Nguyên cười nhạt, ôm quyền đáp lại: " Hai vị đại nhân đi thong thả, Bản quan thứ lỗi không tiễn xa được."

...

Thượng Quận, đại sảnh nghị sự phủ tướng quân.

Mã Dược đang triệu tập Giả Hủ, Thư Thụ nghị sự.

Giả Hủ bẩm với Mã Dược: " Sau khi bại trận Hà Sáo lần trước, xem ra trong khoảng thời gian ngắn thì Đinh Nguyên không cách nào uy hiếp được chủ công. Hàn Phức, Đổng Trác vẫn còn có thực lực làm chuyện này. Nhưng Ký Châu cách đây quá xa, còn Đổng Trác dường như đang nóng lòng thu phục binh Khương nên cũng tuyệt không có ý tranh đoạt Hà Sáo với chúa công. Lần trước sai Hàn Toại xuất chinh chẳng qua cũng là nghĩ muốn mượn giết đao người, dùng mưu cướp lấy tinh binh tám bộ tộc thuộc hạ của Hàn Toại."

Mã Dược chậm rãi nói: " Tên Đổng Trác này, ngàn vạn lần không thể khinh thường."

Giả Hủ gật đầu nói: " Bụng dạ lang sói của Đổng Trác so sánh với chúa công cũng không kém nhiều đâu, thật là không thể khinh thường. Chẳng qua lúc này núi cao đường xa nên không có dịp cùng chúa công giao tranh. Cho dù có bụng thôn tính thì cũng là xa xôi mà vẫn chưa với tới thôi. Cũng may chủ công hiện tại đã có được căn cơ vững chắc. Bây giờ đã diệt Tần Hồ, cuối cùng cũng cai trị mười mấy vạn dân cư. Chỉ cần trông nom cho tốt thì không đầy ba năm là có thể từ từ khôi phục nguyên khí, bắt đầu dụng binh đối với hai châu Tịnh, Lương xung quanh."

Mã Dược đưa mắt nhìn sang Thư Thụ, chậm rãi nói: " Tắc Chú."

Thư Thụ chắp tay với Mã Dược, nói ngập ngừng: " Chúa công."

Mã Dược nói: " Bản tướng quân hiện giao cho ngươi trách nhiệm cai trị Hà Sáo, phàm là những việc bên trong đều do ngươi tự mình quyết đoán. Bản tướng quân tuyệt không chen ngang can thiệp."

Thư Thụ cúi đầu ủ rũ đáp: " Thụ ~~ vâng lệnh."

Mã Dược chuyển giọng mà hỏi: " Nhưng mà, Bản tướng quân muốn nghe một chút ý nghĩ của ngươi, ngươi tính toán cai trị Hà Sáo như thế nào?"

Thư Thụ thở dài một hơi rồi hỏi ngược lại: " Tại hạ mạo muội xin hỏi một câu, chẳng hay chí hướng của chúa công như thế nào?"

Mã Dược nói: " Xin chỉ giáo cho?"

Thư Thụ nói: " Nếu chúa công chỉ muốn yên ổn làm vương một cõi, xưng hùng Hà Sáo thì chúa công thiết lập việc phân chia Bách Hộ chế là đủ rồi"

Mã Dược nói: " Nếu Bản tướng quân muốn nam chinh đến kinh kỳ, làm Tam Công, bao quát khắp cả Trung Nguyên thì sao?"

Thư Thụ nói: " Chúa công nếu muốn nam chinh đến kinh kỳ, lên chức Tam Công, làm chủ Trung Nguyên, chỉ dựa vào phân chia Bách Hộ chế e là rất khó được việc. Bách Hộ chế có thể có công hiệu cai trị các bộ tộc du mục, thay chúa công duy trì một đạo kỵ binh thiện chiến. Nhưng lại rất khó khăn để cai trị dân chúng người Hán. Nếu chúa công muốn Hà Sáo thuế má dồi dào, dân sinh phồn vinh thì ắt phải dựa vào Quận Huyện chế."

Mã Dược và Giả Hủ liếc mắt nhìn nhau, cười khổ rồi nói: " Tắc Chú có điều chẳng biết, thuộc hạ Bản tướng quân có nhiều kẻ mạnh như hổ báo, chỉ thiếu người có học. Quận Huyện chế chắc chắn không tệ, nhưng Bản tướng quân kiếm đâu ra được chừng đó Thái Thú, Huyện lệnh?"