Lũng huyện. Đêm đã khuya cuộc chiến công thành vô cùng mãnh liệt vẫn tiếp tục.

Bởi vì tháp phá thành xuất hiện trên chiến trường, cục diện trận đánh ngay lập tức thay đổi. Quân cung thủ của Từ Vinh có thể đứng trên tháp phá thành từ trên cao bắn tên xuống đầu quân thủ thành Lũng huyện trên mặt thành. Quân thủ thành lập tức chuyển từ thế chủ động sang thế bị động, thương vong nhanh chóng gia tăng. Điều nguy hiểm hơn quân cung thủ trên thành lâu chỉ có thể ngửa mặt ngắm bắn, hơn nữa mục tiêu trên tháp phá thành tương đối nhỏ, rất khó có cách chống lại sự áp chế này.

Trên mặt thành hơn mười tên trường thương binh vừa mới hợp lực hất đổ một cái thang mây, một cơn mưa tên từ trên tháp phá thành đã bắn xuống. Những tiếng hét thê thảm vang lên hơn một nửa trong mười tên trường thương binh trúng tên ngã xuống. Những tên còn lại hoảng sợ thối lui. Quân Từ Vinh dang chen chúc dưới chân tường thành nhân cơ hội dựng lên một cái thang mây khác. Một viên kiện tướng dẫn theo hơn mười tên thân binh leo lên mặt thành.

Trung quân quân Lương châu.

Một tê thân binh đột nhiên vui mừng reo lên: " Tướng quân mau nhìn, quân ta đã tấn công lên mặt thành".

Ánh mắt Từ Vinh âm trầm nhìn lên mặt thành Lũng huyện. Trong ánh lửa lúc sáng lúc tối hắn nhìn thấy cây đại kỳ Lương châu đang bay phần phật. Không cần tên thân binh nhắc nhở hắn cũng đã thấy thế nhưng lúc này vẫn còn quá sớm để nói thành Lũng huyện đã bị công phá hay chưa. Ít nhất quân thủ thành vẫn còn đủ lực lượng phản kích.

Bên trong thành Lũng huyện, năm trăm quân khinh kỵ lặng lẽ đứng nghiêm.

Tiếng võ ngựa vang lên rộn rã, Từ Hoảng giục ngựa tới trước năm trăm khinh kỵ. Ánh mắt Từ Hoảng khẽ lướt qua năm trăm kỵ binh, khóe miệng hắn sẽ hiện lên sự nghiêm túc.

Từ Hoảng hít một hơi thật sâu rồi quát lên: " Các huynh đệ, các ngươi có sợ không?"

" Không sợ".

Năm trăm tướng sĩ ầm ầm đáp trả, xung quanh vang lên hơi thở mạnh mẽ của những tên lính. Đây không phải là một khẩu hiệu suông. Bọn lính cựu binh trải trăm trận thật sự không sợ chết. Nếu sợ chết bọn họ không sống tới ngày nay. Trên chiến trường càng sợ chết thì càng chóng chết. Chỉ có những tên lính dũng mãnh, không sợ chết mới có khả năng sống sót tới giờ phút cuối cùng.

Từ Hoảng gật đầu, hắn lại quát to: "Các ngươi có muốn chết không?"

"Không muốn".

Năm trăm tướng sĩ lại ầm ầm đáp trả, không ai muốn chết cả!

Từ Hoảng thản nhiên quay đầu nhìn bóng mấy tháp phá thành mờ ảo bên ngoài thành, lạnh lùng nói: " Lũ địch quân đáng chết lại dựng lên mấy tháp phá thành. Quân cung thủ của chúng ta không bắn bọn chúng được nhưng bọn chúng có thể bắn hạ chúng ta. Nếu không phá được mấy cái tháp này, thành Lũng huyện sẽ bị công phá trước bình minh đến lúc đó các huynh đệ sẽ không còn ai sống sót. Các ngươi nói xem chúng ta nên làm gì?"

" Phá hủy tháp phá thành!"

" Con mẹ nó, liều mạng!".

" Đúng, liều mạng!"

Năm trăm tướng sĩ ào ào hét lớn. Giọng nói tràn ngập ý chí mạnh mẽ, sự hung tợn, đồng quy ư tận với quân thù.

" Tốt, không hổ là binh lính Hà Đông. Tất cả được lắm" Từ Hoảng lại gật đầu, trầm giọng nói: " Thế nhưng việc này vô cùng nguy hiểm. Bản tướng quân cho các ngươi cơ hội cuối cùng, nếu ai không muốn có thể rút lui. Bản tướng quân cam đoan sẽ không vì thế mà khinh ghét các ngươi".

Năm trăm tướng sĩ đứng sừng sững như cây tùng trước gió. Không một tên lính nào thối lui khi lâm trận. Ở vào thời khác này chỉ cần là một nam nhân sẽ không ai lui bước. Cái đó gọi là thấy chết không sờn, không có liên quan tới cái gọi là sự cao quý của xả thân cứu người. Bọn chúng đều là những binh lính thân trải trăm trận tất cả chỉ vì danh dự của một nam nhân, chỉ muốn chứng minh bọn chúng là những kẻ kiên cường, không yếu ớt như nữ nhân.

Nhìn ánh mắt kiên định của năm trăm tướng sĩ, ánh mắt Từ Hoảng bỗng trở nên nóng rực. Hắn giục ngựa quay lại, búa khai sơn trong tay hắn giơ cao lên trời. Ngay lập tức hàn quang lóe lên trong bầu trời đêm, chiếc búa khai sơn nặng nề hung hăng vung lên cùng lúc đó giọng nói hùng hồn ngân vang của Từ Hoảng vang lên khắp con phố dài.

" Dù có chết cũng phải phá hủy tháp phá thành của quân thù".

Từ Hoảng vừa dứt lời tiếng gào thét như trời long đất lở vang lên khắp dãy phố. Năm trăm khinh kỵ gào thét khản cả giọng rồi theo sát sau Từ Hoảng tiến về phía cổng thành Lũng huyện như cuồng phong.

Bên ngoài thành Lũng huyện.

Trong ánh lửa, hai mắt Từ Vinh giống như hai ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội. Lúc này càng có nhiều binh lính Lương châu lên tới mặt thành Lũng huyện, quân thủ thành liều chết ngăn cản nhưng quân cung thủ trên các tháp phá thành đã phong tỏa nghiêm ngặt mặt thành, quân thủ thành rất khó khăn chi viện cho đồng đội. Tình thế ngày càng có lợi cho quân Lương châu, nếu tình hình cứ thuận lợi như này chỉ nửa canh giờ thành Lũng huyện có thể bị công phá.

Chỉ cần công chiếm thành Lũng huyện, quân Lương châu có thể nắm hoàn toàn thế chủ động trên chiến trường. Tới lúc đó trong công có thủ, trong thủ có công, con đường sống của Mã đồ phu hoàn toàn bị cắt đứt. Việc đại quân Mã đồ phu bao vây Lũng Tây không còn ý nghĩa gì nữa, liệu Mã Dược có thể giữ vững lãnh địa Hà Sáo xa xôi trong bao lâu nữa?

Cuối cùng Mã đồ phu cũng không tránh được thất bại như lần trước, thất vọng rút quân quay về Hà Sáo.

" Ô …"

Từ Vinh đang thầm đắc ý thì bên trong thành Lũng huyện liên tục vang lên tiếng cùng với tiếng hò hét ầm ĩ. Từ Vinh dày dạn kinh nghiệm sa trường cũng đột nhiên biến sắc, trong mắt hiện lên sự tàn khốc. Trong tiếng kèn lệnh đó Từ Vinh mơ hồ cảm thấy một mối nguy cơ.

" Dương Thu, Trình Ngân đâu?"

" Có mạt tướng".

Dương Thu, Trình Ngân giục ngựa tiến lên, lanh lảnh trả lời.

Từ Vinh chưa kịp ra lệnh, cổng thành Lũng huyện đã ầm ầm mở ra, một đội kỵ binh hung tợn từ trong cổng thành ào ào xông ra. Binh lính Lương châu đang chen chúc nhau bên ngoài thành vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị đẩy lui sang hai bên như sóng giạt. Đám kỵ binh kia giống như một thanh đao sắc bén hung tàn đâm thẳng vào thế trận quân Lương châu đang chen chúc ngoài thành.

Trung quân Lương châu

Dương Thu cười nhạt nói: " Có mấy trăm kỵ binh mà cũng dám xông ra phản kích sao?"

Trình Ngân phụ họa: " Quả thực muốn chết".

Trương Hoành giục ngựa tiến lên, tự nguyện xin ra ngăn cản: " Tướng quân, mạt tướng xin đem quân thiết kỵ bản bộ ra tiêu diệt đám kỵ binh kia".

Ánh mắt Từ Vinh âm trầm, không nói không rằng.

Đột nhiên sắc mặt Từ Vinh biến đổi, hắn trầm giọng nói: " Không phải địch quân xông ra phản kích, chúng nhắm tới tháp phá thành".

" Hả? Tháp phá thành?"

" Tháp phá thành có trọng trang bộ binh bảo vệ, chỉ dựa vào mấy trăm kỵ binh kia mà muốn đánh tan thế trận phòng ngự của trọng trang bộ binh ư?"

" Cái đó có khác gì tự sát".

Các chư tướng không tin điều đó, vội ngẩng đầu nhìn, quả nhiên đám kỵ binh đó sau khi đánh giết tiến lên phía trước không quay lại đánh quân hai bên sườn mà chia làm mười nhóm tách ra mỗi nhóm hướng tới một chiếc tháp phá thành.

Xung quanh các tháp phá thành cao ngất ngưởng trọng trang bộ binh nhanh chóng triển khai thế trận phía trước quân lính cầm khiên lớn. Sau đó tới quân trường thương, các ngọn thương đã hạ xuống dựng nghiêng.

" Khai!"

Từ Hoảng hét lớn một tiếng, Khai sơn phủ chém vào hư không. Chiến mã như sóng gào lướt tới trước mặt hai tên tiểu giáo Lương châu liều chết ngăn cản đường chiến mã. Chỉ nghe hai tiếng " Phập', " Phập" binh khí của hai tên tiểu giáo rời khỏi tay, ngay cả thân người mặc trọng giáp cũng bị búa chém đôi, máu tươi bắn tung đầy trời. Chiến mã Từ Hoảng mạnh mẽ tiến lên. Phòng tuyến phòng bị nghiêm ngặt rốt cuộc đã bị chọc thủng. Hơn mười chiến mã phía sau Từ Hoảng giống như dã ngưu ngửi thấy máu tươi, điên cuồng giục ngựa tiến tới trước trận tuyến dày đặc mũi thương.

" Con mẹ nó!"

" Dù có chết cũng phải phá hủy tháp phá thành!"

" Phốc, phốc, phốc!"

Những thanh trường mâu từ xung quanh đâm tới. trong giây lát đã biến hai tên kỵ binh xông lên trước thành nhím. Máu từ đầu mũi thương tuôn ra sau lưng hai tên kỵ binh, ánh mắt hai tên kỵ binh đỏ bừng giống như ánh mắt của dã thú trước khi chết làm người khác vô cùng sợ hãi.

" Hống."

" Hống."

Tiếng rống giận dữ vang lên giữa không trung. Hai tên kỵ binh vung tay lên. Hai túi da dê bay vút lên, bay tới phía trước chạm vào mặt trước tháp phá thành. Túi da dê vỡ tung, dầu lửa từ bên trong bắn tung tóe văng khắp mặt trước tháp phá thành. Một giọt dầu lửa bắn vào môi một tên tiểu giáo Lương châu.

Tên tiểu giáo Lương châu thè đầu lưỡi ra liếm liếm, Sắc mặt hắn biến đổi, hắn vội vàng gào lên: " Ngăn cản chúng lại. Không được để quân ma quỷ này tới gần tháp. Mau ngăn cản chúng!".

Tuy nhiên lời nhắc nhở của tên tiểu giáo Lương châu đã muộn.

Ngay lúc này kỵ binh Hà Đông như cuồng phong xông tới với cái giá phải trả là mấy chục binh lính, chọc thủng một con đường nhỏ tiến tới tháp phá thành. Binh lính Hà Đông còn lại gào thét tiến vào. Chúng rút các túi da dê ở yên cương, tay vung lên các túi da dê liên tiếp nện vào tháp phá thành, túi da dê vỡ tung, dầu lửa bắn tung tóe khắp mặt trước tháp phá thành.

Cách đó không xa một tên kỵ binh giương cung lắp tên, mũi hỏa tiến đang cháy rừng rực nhắm vào tháp phá thành dính đầy dầu lửa.

" Không, giết nó!" Tên tiểu giáo Lương châu điên cuồng gào lên. " Mau, mau giết thằng cung thủ kia. Mau …". Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

" Toa toa toa."

Tên tiểu giáo Lương châu vừa dứt lời. Một ngọn giáo bay lên đâm tới, lạnh lùng đâm thủng ngực tên kỵ binh Hà Đông. Thân hình to lớn của tên kỵ binh Hà Đông co giật dữ dội, ánh mắt thất thần. Trường cung trong tay từ từ rơi xuống thế nhưng tay trái hắn vẫn nắm chặt mũi hỏa tiễn.

Chiến trường đang hỗn loạn, âm thanh vang trời đột nhiên trở nên im lặng như tờ. Tên kỵ binh Hà Đông không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa, mặt đất quay cuồng nghiêng ngả. Đột nhiên trong lúc đó tên kỵ binh Hà Đông nhìn thấy tháp phá thành cao ngất ngưởng phía trước. Câu nói hùng hồn của Từ Hoảng lại vang lên trong đầu hắn: " Dù có chết cũng phải phá hủy tháp phá thành".

Dù có chết cũng phải thiêu hủy phá phá thành của quân thù!

Đột nhiên một sức mạnh kỳ lạ xuất hiện trong người tên kỵ binh Hà Đông đang hấp hối. Một tên lính Lương châu tiến lên định chém đầu hắn ngạc nhiên, trợn tròn mắt. Hai thanh đao hung hăng đập vào đầu tên kỵ binh, đập nát đầu và mũ sắt của tên kỵ binh. Trong khi đó hai chân tên kỵ binh thúc mạnh chiến mã phấn khích chạy thẳng vào trong. Tên kỵ binh Hà Đông mở túi da dê ở yên cương sau đó hắn ngửng đầu đổ dầu lên khắp mặt và người, cuối cùng mũi hỏa tiễn quay ngược lại châm lửa trên người tên kỵ binh.

Dưới bầu trời đêm một đám lửa lớn bốc lên cháy rừng rực. Trong ánh lửa bừng bừng, gương mặt tên kỵ binh Hà Đông dữ tợn, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào tháp phá thành cách đó không xa. Ai bảo con kiến không giết chết voi? Ai bảo hòn đá nhỏ không đập vỡ vại sành? Ai bảo binh sĩ Hà Đông không thiêu hủy được lũ tháp phá thành đáng ghét kia?

" Oanh!"

Cả người ngựa tên kỵ binh Hà Đông hung hăng lao vào tháp phá thành. Trong khoảnh khắc lửa bắt vào dầu lửa trên vách tháp bùng cháy dữ dội. Tháp phá thành cao ngất ngưởng nhanh chóng bắt lửa bùng cháy. Ngọn lửa nhanh chóng đốt cháy vách tường làm bằng cây gỗ và bắt đầu cháy lan vào bên trong tháp. Chỉ trong chốc lát có rất nhiều cung thủ người bốc lửa điên cuồng từ bên trong chạy ra.

" Rút lui vào thành".

Chiếc búa khai sơn của Từ Hoảng vung lên hắn gào đến khản cả giọng nhưng lúc này tinh binh Hà Đông vẫn theo sát hắn chỉ còn hơn mười kỵ binh. Quay đầu liếc nhìn hơn mười cái tháp phá thành đã bị lửa thiêu trụi ánh mắt Từ Hoảng vô cùng lạnh lẽo. Các tháp phá thành chết tiệt cuối cùng cũng bị phá hủy.

Hậu trận quân Lương châu.

Nhìn thấy hơn mười tháp phá thành cháy rụi trong chốc lát, mặt Từ Vinh giật mạnh, mắt hắn lộ ra vẻ lạnh lẽo vô cùng. Binh lính của Mã đồ phu không hề đơn giản. Hai ngàn trọng trang bộ binh cũng không ngăn cản được năm trăm khinh kỵ, để chúng chọc thủng phòng tuyến thiêu hủy tháp phá thành.

" Cháy rồi. Cháy rồi" Trình Ngân hoảng hốt la lên. " Tướng quân, tháp phá thành cháy rồi".

" Câm miệng! Hai mắt bản tướng quân vẫn chưa mù, không cần ngươi phải …" Từ Vinh quát to. " Không phải chỉ là hơn mười cái tháp phá thành thôi sao? Mã đồ phu cho rằng phá hủy mười cái tháp đó bản tướng quân không còn cách nào công phá Lũng huyện sao? Hừ, hắn quá coi thường phương pháp công thành của bản tướng quân".

"Hả?"

Trình Ngân hít một hơi thật sâu, không dám lên tiếng.

"Báo…" Từ Vinh vừa nói sau, phía sau trận vang lên tiếng võ ngựa, âm thanh truyền tới: "Lũng Tây cấp báo".

"Lũng Tây?" Từ Vinh biến sắc, hắn trầm giọng nói."Nói!".

Kỵ mã thở hổn hển nói: "Lũng Tây cấp báo Công tử Hoàng gặp mai phục ở Bạch Thạch cốc. Đại quân của Mã Dược đã chiếm được cả Thu Đạo, Lâm Thao, Lũng Tây".

"Cái gì?"

"Lũng Tây đã bị chiếm?"

"Công tử Hoàng đâu? Còn sống hay chết?"

Dương Thu, Trương Hoành và các tướng lĩnh cùng biến sắc.

Sắc mặt Từ Vinh vẫn bình tĩnh như thường, nói: "Hốt hoảng cái gì? Không phải Lũng Tây chỉ là một quận thôi ư? Mười quận Lương châu, tám quận vẫn nằm trong tay quân ta. Lo cái gì?"