Cho dù là giới quan lại, quý tộc hay giới tiểu dân thành thị hay người lang thang vô gia cư dưới sự uy hiếp của Trảm mã đao của binh lính Mã Dược đều phải di rời. Đương nhiên cũng có nhiều quý tộc, thân sĩ cường hào không muốn rời khỏi quê hương nhưng Giả Hủ có cả một loạt biến pháp bắt bọn họ phải tuân theo quy củ.

Giả Hủ người đầy mồ hôi chạy lên thành lâu, nói với Mã Dược: " Chúa công, hơn hai mươi vạn dân chúng trong, ngoài thành Trường An đã tiến hành di rời xong".

" Vẫn quá chậm" Trong mắt Mã Dược đột nhiên xuất hiện sự lo lắng, hắn khẽ nói: " Đã qua hơn một tháng, lúc này mới di rời được hơn hai mươi vạn dân chúng Trường An, trong phạm vi xung quanh Mậu Lăng, Hoè Lý, Phách Lăng, Đỗ Lăng, Bình Lăng, Trì Dương, Cao Lăng, Dương Lăng, An Lăng còn tổng cộng gần năm mươi vạn dân chúng, sống phân tán ở nơi xa xôi Vân Dương, Tất Huyện, Lật Huyện, Nha Huyện còn gần ba mươi vạn dân chúng, để di chuyển toàn bộ tới bình nguyên Bắc Địa thời gian hai tháng còn lại cũng chưa chắc đã đủ".

" Đúng vậy" Giả Hủ nói: " Cao Thuận tướng quân đã hai lần gửi tin cấp báo tám trăm dặm cầu viện chúa công. Nếu như không phải tình hình đã tới lúc nguy cấp thì dựa vào tính cách của tướng quân Cao Thuận, hắn tuyệt đối sẽ không cầu viện chúa công nhưng lần này chúa công sẽ không có binh lực phái đi, tất cả hy vọng cuối cùng chỉ có đặt trên tám ngàn tân binh của Mã Đằng tướng quân".

Ánh mắt Mã Dược âm trầm, hắn trầm giọng nói: " Theo như dự tính thì tám ngàn tân binh của Đằng thúc chắc chắn đã tới Vũ Quan".

Trường An cổ đạo.

Hơn mười xe phá thành xếp thành hàng chữ nhất trước đại trại của Cao Thuận, những cơn mưa tên dày dặc từ trên pháp phá thành không ngừng bắn xuống, ép các tướng sĩ của Cao Thuận ở trung quân không ngóc đầu lên được. Mượn sự che chắn của các pháp phá thành hàng nghìn tên lính lọan quân Lương châu xông tới, dây chão, thang gỗ, dòng dọc và các dụng cụ đánh công kiên đồng loạt tung ra, phát động thế tấn công như nước triều lên vào đại trại của Cao Thuận.

Chưa tới ba ngày tất cả chín đồn trại bên ngoài đại trại đã bị mất, hiện tại chỉ còn một đồn trại cuối cùng này. Nếu như đồn trại cuối cùng này cũng bị quân Lương châu đánh chiếm, quân của Cao Thuận đã lâm vào tuyệt cảnh, tấn công không được mà thủ cũng không xong, giống như một nữ nhân bị lột sạch quần áo, không còn cách nào ngăn chặn đám nam nhân thô bạo tiến vào.

" Bành ~~ bành ~~ bành ~"

Loạn quân Lương châu dùng một cây gỗ lớn đánh mạnh vào cổng đại trại của Cao Thuận, âm thanh nhịp nhàng phát ra như sấm nổ, cánh cổng đại trại lắc lư muốn bung ra, bất kỳ lúc nào đều có thể sụp đổ. Bởi vì pháp phá thành áp sát, quân cung thủ vốn phải phòng thủ ở trên tường đại trại lúc này đã bị đẩy lui ra hàng rào doanh trại phía sau. Bất đắc dĩ chúng phải bắn ra hoàng loạt tên không có mục tiêu rõ ràng về phía trước, tuy nhiên bắn như vậy rất khó tạo thành mối uy hiếp nguy hiểm với loạn quân Lương châu.

Lúc này loạn quân Lương châu đã thay đổi chủ tướng.

Phàn Trù dẫn quân tấn công mãnh liệt mười ngày những không tài nào hạ được đại trại của Cao Thuận.

Sau khi Quách Dĩ dẫn đại quân tới đây đã nhân cơ hội giết chết Phàn Trù, sau khi Quách Dĩ đoạt lấy binh mã của Phàn Trù hắn đã chỉ huy binh mã mãnh liệt tấn công đại trại của Cao Thuận. Trong vòng nửa tháng hắn cũng không làm được điều gì, ngược lại bị quân Cao Thuận đánh giết thây nằm khắp nơi, máu chảy thành sông, trong sơn cốc, trên quan đạo thi thể của loạn quân Lương châu chất cao như núi, mùi hôi thối tràn ngập đất trời.

Mười ngày sau.

Rốt cuộc Lý Nho cũng từ Hàm Cốc quan chạy tới, cùng với hắn còn có hơn mười tháp phá thành được làm vội vã.

Lý Nho không hổ là quân sư số một dưới trướng Đổng Trác. Các tháp phá thành này vô cùng lợi hại, chưa tới ba ngày công kích liên tục, chín đồn trại của Cao Thuận đã bị công phá. Quân tiên phong của loạn quân Lương châu đánh thẳng vào trung quân đại trướng của Cao Thuận. Chỉ cần chúng có thể đánh chiếm được đồn trại cuối cùng này, hệ thống phòng ngự của quân Cao Thuận hoàn toàn sụp đổ.

Lý Nho đắc ý nói với Quách Dĩ ở bên cạnh mình: " Tướng quân, chỉ cần công phá được đồn trại kia nữa, quân Cao Thuận sẽ không còn hiểm địa để phòng thủ nữa, quân ta có thể thần tốc đánh thẳng vào, việc bình định Quan Trung chỉ trong ngày một ngày hai".

" Ừ" Quách Dĩ lãnh đạm gật đầu nói: " Truyền lệnh, toàn quân gia tăng tấn công, trước khi trời tối phải chiếm được đại trại của địch quân".

Từ đại trại của Cao Thuận đi về phía tây bảy mươi dặm, trên Trường An cổ đạo ở chỗ đó có một phân nhánh, đi tiếp về phía tây là tới Hoa Âm, Vị Nam, từ đó có thể đi thẳng tới Trường An, đi qua Nam Việt, qua Vũ Quan đó chính là quận Nam Dương của Kinh châu.

Trong lúc Cao Thuận đang kịch chiến với các đạo quân loạn quân Lương châu ở trên Trường An cổ đạo thì mười tám lộ chư hầu Quan Đông đã sớm giải tán. Sau khi các lộ chư hầu nhận được tước vị, phong thưởng, tất cả đều thoả mãn dẫn quân bản bộ quay về lãnh địa của mình chỉ còn có tân Ti Đãi giáo uý Lưu Bị ở lại Lạc Dương, chủ trì quân vụ kinh kỳ.

Lại nói sau khi nhận được mệnh lệnh khẩn cấp của Mã Dược, Mã Đằng liền dẫn tám ngàn tân binh tức tốc mượn đường Nam Dương, chuẩn bị từ Vũ Quan tiến vào Trường An cổ đạo chi viện cho Cao Thuận. Thái Thú Nam Dương Tôn Kiên. Một mắt của Tôn Kiên bị Mã Dược bắn mù, có thể nói mối thù của hai người rất sâu nặng thế nhưng Tôn Kiên là người kiêu hùng hắn không vì thế mà cố ý gây khó khăn cho Mã Đằng.

Khi đó có bộ hạ cũ của Đổng Trác là Tả Trung Lang tướng Đoàn Ổi, sau khi Đổng Trác chết hắn không hưởng ứng lời kêu gọi của Lý Nho dẫn binh tới Hàm Cốc quan mà ở lại, đóng quân ở Thương huyện, phía nam của Kinh Triệu. Thế lực của hắn trải dài từ Kinh Triệu tới nam Hoằng Nông. Vũ Quan cũng nằm trong phạm vi thế lực của hắn và do bộ tướng Lý Mông chỉ huy ba ngàn quân phòng thủ.

Trường An cổ đạo, đồn trại cuối cùng của quân Cao Thuận.

Bộ tướng Mao Nhiên xải bước tới bên cạnh Cao Thuận, hắn trầm giọng nói: " Tướng quân, nếu chúng ta không phản kích, đại doanh sẽ bị công phá".

" Ừ" Cao Thuận gật đầu, vẻ mặt bình thản như mặt nước, trong mắt hắn hiện lên vẻ kiên định, hắn trầm giọng nói: " Đã tới lúc phản kích. Mao Nhiên nghe lệnh".

Mao Nhiên ưỡn ngực, thản nhiên nói: " Có mạt tướng".

Cao Thuận cầm thiết khôi nặng nề đội lên đầu sau đó hắn kéo mặt nạ xuống. Một chiếc mặt nạ quỷ bảo hộ âm u như ma quỷ thoáng chốc đã che kín gương mặt Cao Thuận, chỉ còn lộ ra hai con mắt cùng ánh mắt kiên định của Cao Thuận. Cao Thuận nhìn thẳng vào mặt Mao Nhiên, trầm giọng nói: "Mao Nhiên, trong khi bản tướng quân không có ở đây. Đại quân do ngươi chỉ huy".

Mao Nhiên vội la lên: " Ý định của tướng quân là gì?"

Cao Thuận đột nhiên quay người lại, ánh mắt hắn sáng rực nhìn hơn mười tháp phá thành bên ngoài đại trại, trầm giọng nói: " Bản tướng quân muốn chỉ huy một trăm trọng giáp thiết kỵ tiến hành đợt công kích cuối cùng vào loạn quân Lương châu, nhất định phải phá hoại được tháp phá thành. Nếu như không phá huỷ được, Trường An cổ đạo sẽ không giữ được".

" Tướng quân không thể!" Mao Nhiên khuyên nhủ: " Tướng quân là chủ tướng ba quân, không thể mạo hiểm thân thể của mình. Chuyện lãnh binh phản kích cứ giao cho mạt tướng". Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

" Không được" Cao Thuận trầm giọng nói: " Bản tướng quân đã quyết. Ngươi không cần khuyên nhủ nữa".

" Tướng quân hãy nghĩ lại!" Mao Nhiên vội la lên: " Nơi này có thể không có Mao Nhiên nhưng không thể không có tướng quân. Nếu như không có tướng quân chỉ huy, chỉ e các huynh đệ không thể đứng vững dù chỉ một ngày. Không vì bất kỳ cái gì khác, chỉ vì sự tồn vong của ba ngàn huynh đệ (không phải vì cái đại nghiệp chó má của chúa công), xin tướng quân hãy nghĩ lại".

" Tướng quân hãy nghĩ lại!".

Đám thân binh bên cạnh Cao Thuận rối rít lên tiếng khuyên nhủ.

Thấy Cao Thuận có ý lưỡng lự, Mao Nhiên đột nhiên ưỡn ngực, trong mắt hắn toát ra ý chí quyết chiến nóng rực, hắn lạnh lùng nói: " Tướng quân, mạt tướng nhất định sẽ không để ngài thất vọng".

" Tốt!".

Cao Thuận nghiến răng, hắn gỡ thiết khôi trên đầu xuống, tự mình đội cho Ma Nhiên, rồi lớn tiếng nói: " Mao Nhiên nghe lệnh".

Mao Nhiên thản nhiên đáp: " Có mạt tướng".

Cao Thuận nói: " Chỉ huy một trăm trọng giáp thiết kỵ, tám trăm khinh kỵ binh. Phản kích địch quân".

" Tuân lệnh".

" Các huynh đệ, tướng sĩ Thiết Kỵ doanh mặc giáp".

Trước đó đã có binh lĩnh dắt một trăm tuấn mã khỏe mạnh từ chuồng ngựa ra sau đó lính hậu cần bắt đầu mặc giáp cho chiến mã. Một trăm tên lính thiết kỵ được lính khinh kỵ binh trợ giúp bắt đầu mặc các bộ trọng giáp dầy cộm nặng nề. Sau đó có ít nhất hai tên lính đỡ một tên lính thiết kỵ trong bộ áo giáp nặng nề trèo lên ngựa.

Thực ra trọng giáp thiết kỵ bình thường cũng chỉ là khinh kỵ binh. Tất cả áo giáp và binh khí, trang bị của trọng giáp thiết kỵ đều do lính quân nhu vận chuyển. Chỉ tới khi cần thiết trọng giáp thiết kỵ mới mặc trang bị, xuất kích ra trận. Như vậy có thể bảo đảm tốc độ hành quân, vừa có thể bảo đảm đủ thể lực cho chiến mã cùng binh lính khi trong giáp thiết kỵ xuất trận.

Chỉ trong chốc lát một trăm trọng giáp thiết kỵ đã lập trận nghiêm chỉnh cờ đợi.

Tay phải Mao Nhiên cầm thương, tay trái hắn chậm rãi kéo mặt nạ quỷ xuống rồi hắn thản nhiên quay đầu, ánh mắt kiên định nhìn Cao Thuận, thê lương nói: " Tướng quân, kiếp sau mạt tướng nhất định lại làm lính của người".

" Giết!"

Mao Nhiên đột nhiên quay người lại, cây thương trong tay chỉ thẳng về phía trước, hắn hét lên một tiếng vang động khắp vùng sơn cốc.

" Giết giết giết!!!"

Một trăm trọng giáp thiết kỵ ầm ầm hét lên hưởng ứng. Cây thương trong tay Mao Nhiên hung hăng chỉ thẳng về phía trước, hai chân hắn thúc mạnh, giục ngựa phóng đi, một trăm thiết kỵ chạy theo sau Mao Nhiên như hình với bóng. Một lát sau một trăm thiết kỵ bắt đầu tăng tốc, giống như một dòng sắt thép cuồn cuộn chảy, âm thanh ầm ầm mang theo sức mạnh có thể nghiền nát mọi vật, hướng cổng đại trại phóng tới.

Trung quân Lương châu.

Sắc mặt Lý Nho đột nhiên biến đổi, hắn khẽ hỏi tên thân binh bên cạnh: " Âm thanh gì vậy? Các ngươi đã từng nghe thấy âm thanh này chưa?"

Đám thân binh rối rít lắc đầu chỉ có sắc mặt Quách Dĩ hiện ra vẻ nghiêm trọng, hắn nói với Lý Nho: " Hình như là tiếng sấm".

" Tiếng sấm?"

Lý Nho cau mày hắn ngửa mặt nhìn bầu trời,chỉ thấy bầy trời trong xanh, không một bóng mây, không có mây tại sao có sấm? Trong lúc đó đột nhiên Lý Nho như nhớ ra điều gì, hắn quay đầu nói với Quách Dĩ: " Chẳng lẽ là kỵ binh?"

Đại doanh của Cao Thuận.

Trên quan đạo thẳng tắp, trọng giáp thiết kỵ cuối cùng cũng hoàn thành việc tăng tốc, chúng bắt đầu xông tới phía trước với tốc độ kinh khủng nhất.

" Mở cổng ra".

Cao Thuận vừa ra lệnh, cánh cổng đại trại lập tức ầm ầm mở ra.

Loạn quân Lương châu đang chen chúc nhau bên ngoài đại trại mừng rõ như điên, chúng đang định đánh ùa vào thì đột nhiên phát hiện một đám mây đen dầy đặc đang tiến tới như gió cuốn. Sau một khắc, một trăm trọng giáp thiết kỵ tàn bạo đánh thẳng vào trong trận của quân Lương châu, quân Lương châu đang chen chúc nhau ở phía trước ngay lập tức bị những cây thương sắc bén xuyên thủng người.

Còn có vô số binh lính bị quân thiết kỵ điên cuồng đụng phải bay ngược lại phía sau, trong lúc người còn đang lơ lửng trên không, gân cốt đã vỡ nát, khí tuyệt bỏ mạng.

Máu thịt con người căn bản không thể nào ngăn cản những quái thú được trọng giáp nặng nề bảo vệ, xông tới với tốc độ cực nhanh, trọng giáp thiết kỵ chạy tới đâu, quân Lương châu giạt sang hai bên như rẽ nước. Thế trận quân bộ binh lương châu vốn nghiêm cẩn, đông đúc bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Mao Nhiên giục ngựa chạy như bay, giày xéo lên thi thể của loạn quân Lương châu, tiến lên như cuồng phong.