Uyển thành, tiệm mộc.

Một gã thợ mộc mồ hôi đầy đầu đem một bộ mã an* giao cho Mã Dược, kính cẩn nói: " Đại thủ lĩnh, án chiếu họa đồ của ngài, tiểu nhân đã làm một được một bộ thành phẩm này, ngài trước nhìn xem có chỗ nào còn chưa thỏa đáng hay không?"

Mã Dược nói: " Người đâu, dắt ngựa lại!"

Liền có lưu khấu đem một con tuấn mã hùng tráng đắt đến trước mặt Mã Dược, Mã Dược tự thân từ trong tay thợ mộc tiếp lấy mã an sau khi cải tiến úp lên lưng ngựa, một sợi dây vải do ma bố tạo thành được xuyên qua buộc chặt lại với dây cương, sau đó quay đầu lại hét lớn: " Bùi Nguyên Thiệu!"

Bùi Nguyên Thiệu thần tình lẫm nhiên, nghiêm mặt nói: " Có!"

" Lên ngựa!"

" Tuân mệnh."

Bùi Nguyên Thiệu hô ứng một tiếng, bước lên hai bước thân thủ giữ chặt mã an phiên thân lên ngựa, cái mông vừa mới ngồi xuống liền kinh dị kêu lên: " Di, sao bên này lại nhiều hơn một cái mã đặng? Ha ha, bất quá càng thoải mái hơn."

Bùi Nguyên Thiệu tiếng nói vừa dứt, một tiếng vó ngựa từ không xa phia trước vang lên, chỉ thấy hắc đại hán Quản Hợi như tòa thiết tháp đã ngồi chễm chệ trên một con đại mã cao lớn xuất hiện, Quản Hợi tay nắm trường đao, trong mắt sát khí lẫm liệt, toàn bộ cơ thể giống như một con báo săn phát hiện con mồi, đã gắt gao khóa chặt Bùi Nguyên Thiệu.

" Tỉ võ bắt đầu!"

Mã Dược thản nhiên cười khẽ, trong mắt hiên lên một tia lãnh diễm. Thời Hán mạt tam quốc, mã đặng vẫn chỉ có ở một bên, mục đích chỉ là để cho kỵ sĩ thuận tiện lên xuống ngựa, chứ không phải vì đề cao tính ổn định và tính linh hoạt của kỵ sĩ. Nói tóm lại, tại thời này người ta còn chưa biết mã đặng đối với lực chiến đấu của kỵ binh ảnh hưởng lớn đến mức nào.

" Yaaa!"

" Yah!"

Bùi Nguyên Thiệu hét lớn một tiếng, trong mắt sát ý cháy rực, giục ngựa nghênh hướng Quản Hợi, Quản Hợi cũng hét hớn một tiếng, giục mã tương nghênh, hai kỵ đối tiến, lập tức giao tranh, Bùi Nguyên Thiệu cùng Quản Hợi đồng thời vung ra một đao, không hề có chút kĩ xảo chém vào nhau, một tiếng kim thiết giao tranh chói tai liền vang lên đến tận mây xanh, thật lâu mới tắt.

Chiến mã dưới khố của hai người đều đồng thời ngẩng đầu phát ra một tiếng hí bi thảm, chạy cắt qua nhau.

Thân thể hùng tráng của Bùi Nguyên Thiêu run lên kịch liệt, như chịu phải thiên lội phệ thể (bị sét đánh), khuôn mặt dữ tợn nhất thời đỏ bừng lên, Bùi Nguyên Thiệu cơ hồ là nghiến nát cả răng mới có thể đem một ngụm máu tươi đang muốn trào ra này nuốt xuống. Bất quá, Bùi Nguyên Thiệu mặc dù bị Quản Hợi một đao đánh cho thổ huyết, nhưng vẫn còn trụ chặt được trên lưng ngựa.

Ngược lại nhìn Quản Hợi có vẻ không có vận khí tốt như vậy! Lực phản chấn khổng lồ truyền lại, Quản Hợi suýt chút nữa thì đã từ trên lưng ngựa rơi xuống, may mắn là gã này lực đại vồ bì lại phản ứng thần tốc, lúc nguy cấp liền đem hai chân phát lực sử kình kẹp chặt lấy bụng ngựa mới không có bị ngã xuống, song, vận may của hắn cũng chỉ đến mức ấy, đáng thương cho chiến mã vốn dĩ không chịu nổi sức nặng, bây giờ lại phải chịu Quản Hợi trùng kích như vậy, đã kiên trì không nổi được nữa, hí thảm một tiếng, kiệt sức ngã xuống.

Thân hình không lồ của Quản Hợi bị ném văng ra xa, đâm sầm xuống đất phát ra một tiếng nặng nề.

Chúng lưu khấu đứng xem xung quanh bị một màn này dọa cho ngây ngốc, bọn họ cũng không biết Bùi Nguyên Thiệu đã thổ huyết thụ thương, lại chỉ thấy được Quản Hợi không ngờ lại bị Bùi Nguyên Thiệu một đao quét cho văng xuống ngựa, như vậy không phải là thua rồi sao?

Bùi Nguyên Thiệu cuối cùng cũng hoãn được khí lại, ngữa mặt lên trời cười lớn: " Ha ha ha, lão Quản, ngươi cũng có ngày hôm nay, thống khoái, thống khoái!"

Quản Hợi lộn một vòng từ trên mặt đất bật dậy, khuôn mặt đen thui rống lên: " Không tính không tính, tỉ lại một trận nữa!"

Quản Hợi trong lòng vô cùng buồn bực, lần trước cũng là bởi vì ngựa gãy mất chân trước mà thua Mã Dược, lần này không ngờ lại là bởi vì sức ngựa không nên mà thua Bùi Nguyên Thiệu.

" Đại trượng phu cầm được buông được, thua thì thua, như thế nào lại không dám thừa nhận?"

" Không ta không phục, quả thật tọa ky của ta không chịu nổi sức nặng, đợi ta đổi ngựa rồi tỉ tiếp, thấy sao?"

" Không cần tỉ nữa!"

Mã Dược hừ lạnh một tiếng, cắt đứt cuộc tranh chấp của hai người, trong lòng lại là kinh hỉ không thôi, một cái mã đặng nho nhỏ qua nhiên có thể phát huy tác dụng khó mà tưởng tượng nổi! Nếu như không có mã đặng tương trợ, Bùi Nguyên Thiệu căn bản không thể an nhiên mà ngồi trên lưng ngựa, chỉ sợ sớm đã bị Quản Hợi quét cho bay mấy trượng rồi.

Ai nói hòn đá nhỏ thì không thể ném bể cái vại lớn chứ?

Một cái mã đặng nho nhỏ, một mảnh móng ngựa sắt nho nhỏ, thì cũng đủ giúp cho Mã Dược kiến lập một chi cường đại thiết kỵ chưa từng có từ trước đến giờ! Đến lúc đó, vạn dặm giang sơn, ngàn dặm hà xuyên, còn không phải để cho Tám Trăm Lưu Khấu lui tới tự nhiên sao? Buông bỏ cướp bóc thì như du liệp, có ai có thể đối phó với hắn được? Đợi đến khi năm năm trôi qua, Linh Đế băng hà, quần hùng phục khởi, thiện hạ đại loạn thì Mã Dược cùng Tám Trăm Lưu Khấu của hắn có thể tìm một nơi cất đầu, liền có thể trải qua một cuộc sống tốt rồi.

Bất quá, toàn bộ những thứ này, lại chỉ có thể kiến lập trên cơ sở Hà Tiến chịu thỏa hiệp, thực sự khu quân mã đến trao đổi với Hà Chân.

Mã Dược quay người lại, trông về phía bắc, Hà Tiến …… sẽ thỏa hiệp sao? Mã Dược mặc dù dùng cố gắng lớn nhất để đi tranh thủ, nhưng hắn vẫn không biết kết quả sẽ ra sao nữa? Nhưng cho dù cuối cùng có thất bại, cho dù vô phương tổ kiến kỵ binh, Mã Dược cũng tuyệt sẽ không nản chí, hắn vẫn sẽ mang Tám Trăm Lưu Khấu chuyển chiến trung nguyên, cố gắng hết toàn bộ sức lức ---- hảo hảo sống sót tiếp!

……………………………………

Sáng sớm, tiếng tù và du dương vang khắp quan doanh, tinh nhuệ Hán quân huấn luyện có tố từ trong doanh trại từng đội từng đội chạy ra, liệt trận ở khoảnh trống bên ngoài doanh trại, trận hình dày đặc, sát khí bao trùm, bắt đầu thao luyện theo lệ mỗi ngày. Tạp dịch đi theo quân ở trong doanh trại qua lại như xuyên toa, vội vàng thổi lửa nấu cơm.

Hổ bí Trung lang tướng Viên Thuật ngoài ý liệu mọi người chỉ mặc một thân trang phục quản gia phổ thông, khinh trang đơn giản xuất hiện trước mặt chư tướng.

Toàn bộ chư tướng đều ngạc nhiên, Viên Thuật tiêu sái cười, bảo với Tôn Kiên, Trương Huân: " Văn Đài, Dực Mưu các ngươi có dám cùng bổn tướng cưỡi ngựa đi đến Uyển thành gặp mặt Tám Trăm Lưu Khấu Đại đầu lĩnh Mã Dược hay không?"

Tôn Kiên kiêu dũng, thản nhiên nói: " Có gì không dám!"

Trương Huân lại vội vàng khuyên can: " Tam quân không thể vô tướng, tướng quân vạn lần không thể xem nhẹ khinh thân phó hiểm được."

Viên Thuật cười nhạt nói: " Không sao, Mã Dước ý tại 2000 con quân mã, chúng ta giả dạng thành gia binh của Đại tướng quân đi đến đó, sẽ không có tính mệnh chi ưu."

Trương Huân do dự khổ khuyên: " Tướng quân không nên làm như vậy nha."

Viên Thuật nghiêm mặt nói: " Ý ta đã quyết, ngươi chớ có nhiều lời."

Trương Huân không nhịn được nói: " Như vậy, mạt tướng nguyện đi cùng."

Viên Thuật chuyển giận thành vui, cười nói: " Như vậy, nhanh mang theo thiếp thân tùy tùng, lập tức xuất phát."

Viên Thuật lệnh cho đại quân tạm trú ở Lỗ Dương, còn mình chỉ mang theo hơn mười kỵ binh li khai đại doanh, bên người chỉ có Tôn Kiên mang Tổ Mậu tứ tướng, Trương Huân cũng tuyển chọn hơn mười tên tinh tráng sĩ tốt đi theo, mấy chục người theo đường lớn tiến về phương hướng Uyển thành.

Lúc bầu trời gần tối đen, Viên Thuật mới đi đến Bác Vọng huyện địa giới, đang muốn dừng lại nghĩ ngơi thì phía trước đột nhiên sát thanh nổi lên, trời long đất lở, trong khói bụi cuồn cuộn liền thấy một chi kỵ binh hơn 200 người từ trong rừng rậm phía nam đột nhiên đánh ra, trong chốc lát đã chạy sát đến trước mặt, đem Viên Thuật cùng mấy chục kỵ binh trùng trùng vây lại ở giữa.

Tôn Kiên sắc mặt trầm xuống, thân thủ muốn sờ lấy binh khí, lại bị Viên Thuật dùng mắt ngăn cản, những người còn lại đều không dám vọng động. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Chi kỵ binh này mặc dù mặc Hán quân y bào cùng giáp trụ, lưng đeo Hán quân yêu đao cùng cung tên, nhưng rõ ràng không phải là Hán quân kỵ binh, thủ lĩnh là một gã đại hán mặt đen thui như đít nồi, vừa cao lại vừa hùng tráng, hai cái chân dài từ trên lưng ngựa rủ xuống cơ hồ có thể chạm đất! Có thể nói thập phần hùng tráng.

Đại hán mặt đen đem trường đao trong tay vung xuống, nhẹ nhàng vỗ lên vai Viên Thuật, trầm giọng hét hỏi: " Các ngươi là người phương nào?"

Viên Thuật thong dong đáp: " Tiểu nhân chính là Hà Hiền quản gia của phủ Đại tướng quân, những người đi theo là gia binh gia tướng trong phủ Đại tướng quân."

Đại hán mặt đen vui mừng nói: " Nói như thế các ngươi là đến hiến mã sao?"

Viên Thuật nói: " Đúng vậy, nay quân mã 2000 con đang ở Lỗ Dương, nhưng trước cần phải gặp Lão thái gia cùng Mã đại đầu lĩnh, cụ thể nghị đình việc trao đổi.

Đại hán mặt đen thản nhiên cười, lộ ra hàm răng trắng đều của mình, nói: " Đi theo ta." (tụi nay hok đánh răng mà cũng trắng được hả trời! )

………………………………………

Nghĩa trang* Uyển thành, Trâu Ngọc Nương đang giúp Lưu Nghiên chuẩn bị thức ăn.

* Nghĩa trang ; nơi giúp đỡ người nghèo (hok phải nghĩa địa đâu)

Tự cổ hồng nhan thường bạc mệnh, vận mệnh Trâu Ngọc Nương cũng quá đủ thê thảm rồi, trước chịu phải Mã Dược cường bạo lợi dụng, lại bị Tần Hiệt hoài nghi cùng Tám Trăm Lưu Khấu tư thông, Trâu Tĩnh vì để tránh họa mà đem Trâu Ngọc Nương trục xuất khỏi gia môn, đáng thương cho Trâu Ngọc Nương chỉ là một người nữ tử, như thế nào chịu nổi nhiều đã kích như thế?

Tám Trăm Lưu Khấu trọng chiếm Phục Dương, sau khi Lưu Nghiên đòi Mã Dược ưng chuẩn để cứu Trâu Ngọc Nương từ trong ngục ra, tiểu nương tư xinh đẹp đáng thương này đã tuyệt thực mấy ngày, hô hấp suy yếu, nếu không phải là Lưu Nghiên tận tâm cứu tri, bỏ tâm khai đạo, Trâu Ngọc Nương chỉ sợ sớm đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.

Bây giờ, hai người hình như lại nghĩ đến chỗ thương tâm.

Lưu Nghiên thở dài nói: " Hảo muội muội, thực sự mà nói thì việc này cũng thể trách Mã Dược được, chàng thân là Đại đầu lĩnh của Tám Trăm Lưu Khấu, cho nên thời thời khắc khắc chàng cũng phải vì tám trăm huynh đệ dưới trướng của mình mà lo nghĩ, làm như vậy cũng chỉ vì để cho các huynh đệ của chàng có được cơ hội sinh tồn, cũng giống như huynh trưởng của muội vì lợi ích của Trâu gia vậy, dứt khoát đem muội trục xuất khỏi gia môn, đạo lí là như vậy."

Trâu Ngọc Nương u oán thở dài, nói khẽ: " Muội hiểu chứ, cho nên muôi đã không hận hắn nữa, cũng không hận đại ca, tàon bộ đều chỉ là số mệnh, Ngọc Nương sinh ra thì phải chịu những vất vả này thôi."

Lưu Nhiên cũng u oán thở dài, mĩ mục hiện lên một tia nhu tình, cuối cùng cũng không nói ra một lời nào nữa.