Vũ Phàm trúng đòn của Lôi Phù, toàn thân người phút chốc tê liệt, hắn vội vàng thôi động chân khí trong cơ thể chống lại lôi điện đang oanh kích nhục thân.
- Aaa…
Vũ Phàm hét lớn, cố gắng cử động thân thể, bởi vì trước mặt, Tả Mạc đã chém tới, khuôn mặt hắn vô cùng dữ tợn, nhằm vào bả vai của Vũ Phàm mà chém xuống, nếu một đao này thành công, Vũ Phàm chắc chắn bị phế một tay.
Đám đệ tử ở bên ngoài quan sát giật thót cả tim, lo lắng nhìn về tên Vũ Phàm đang cố gắng cử động bên dưới.

Vệ Cẩm Tú bấu chặt tay của Hứa Chu Tử, miệng liên tục lẩm bẩm, mắt nhắm nghiền.
- Vũ Phàm, cố lên, ngươi phải cố lên!
Choang!
Tiếng binh khí va chạm phá vỡ sự im lặng trên khán đài, khắp nơi bàn tán xôn xao.
“Khí lực thật lớn”
- Oa, vậy mà hắn cũng đỡ được, thật lợi hại!
- Ta còn tưởng tên Vũ Phàm đó bị Tả Mạc phế một tay rồi chứ!
- Thật lợi hại, một kích trực diện của Lôi Phù vẫn cử động được, chẳng lẽ hắn là thể tu?
Lúc nãy, vào thời khắc quyết định, Vũ Phàm kịp thời vung kiếm chống đỡ.

Thế công của Tả Mạc quá mạnh, hắn buộc phải khuỵu người xuống để giảm bớt lực xung kích.
Hai tay Vũ Phàm tê rần vì lôi điện, nay lại bị trọng đao của Tả Mạc chém tới, làm hắn cảm thấy tê dại không thôi.


Vũ Phàm cắn chặt răng, kiên cường vận chuyển chân khí trong nội thể gia tăng sức mạnh, hất văng Tả Mạc ra xa.
Bành!
Tả Mạc bị Vũ Phàm đẩy lùi lại một đoạn hơn hai mét, hắn phải cắm đao xuống đất mới có thể định thân, kinh hãi nhìn Vũ Phàm đang đứng ở trước mặt.
Vũ Phàm thở hổn hển lùi lại một góc khán đài thật nhanh, hắn phải tranh thủ kéo dài thời gian để cho tác dụng của lôi điện tan đi mới có thể toàn lực chiến đấu.
Môi của Tả Mạc dần tím tái, cả người lảo đảo, nhưng hắn không nhận thua, cắn chặt răng, dồn hết sức lực còn sót lại thi triển một đao cuối cùng, quyết định thắng bại với Vũ Phàm.
“Địa Liệt Đao Pháp – Địa Liệt Trảm”
- Vũ Phàm, ta xem ngươi đỡ chiêu này như thế nào!
Tả Mạc hét lớn, nhảy bổ lên trên không, đao khí trên tay hắn cuồn cuộn, mang theo uy áp cự đại, ầm ầm đánh xuống đỉnh đầu Vũ Phàm.
ẦM! — QUẢNG CÁO —
Mặt đất nơi Vũ Phàm đứng bị đánh nát bấy, chọc ra một cái lỗ thủng lớn.

Vào phút cuối, Vũ Phàm đã lách người sang một bên né tránh, đồng thời đưa thân hình của Tả Mạc vào trong tầm chiêu, Vũ Phàm lạnh lẽo vung kiếm, chém về phía Tả Mạc.
“Quang Lưu Trảm”
Bành!
Một luồng kiếm khí màu hoàng kim, theo bản trọng kiếm chém tới Tả Mạc, tên này vội vàng tế đao lên chống đỡ.

Choang! Cả người hắn, bị một chiêu này của Vũ Phàm đánh bay ra khỏi tỷ võ đài, hôn mê bất tỉnh.


Trưởng lão trông coi Bạch Hổ đài cũng sững sờ một lúc, lão nói.
- Ta tuyên bố Tả Mạc bại, Vũ Phàm thắng!
- Oa! thắng rồi, thắng rồi.

Hứa Chu Tử nắm lấy bả vai của Vệ Cẩm Tú mà lắc điên cuồng, thắng trận này, Vũ Phàm đã ghi tên mình vào 50 đệ tử đứng đầu nhân bảng, hắn chỉ cần thắng hai trận nữa thôi, sẽ đạt được mục tiêu đề ra.
Vũ Phàm thu lại trọng kiếm, thi lễ với trưởng lão trong coi tỷ võ đài, rồi nhanh chóng bước về chỗ của mình, điều tức tịnh dưỡng.
- Tên Tả Mạc đó năm trước nằm trong top 30 đệ tử mạnh nhất nhân bảng a! Vậy mà lại bại dưới tay Luyện Khí kỳ tứ trọng thiên!
- Tên Vũ Phàm đó là ai? Cái tên này nghe quen quen.
- Hắn là bằng hữu của Tần Ngạo sư huynh, lần trước còn cùng huynh ấy chém giết Man Lực Hùng ở dưới núi Thanh Sơn a!
- Lợi hại như vậy!
Lăng Mộng Nhi ở đằng xa, lặng lẽ chúc mừng cho Vũ Phàm.
- Vũ Phàm, chúc mừng đệ!
Nàng lẩm bẩm nói một mình, đôi má nàng bất giác hây hây đỏ.
Tần Ngạo giơ tay vẫy vẫy chúc mừng Tả Phàm, miệng hắn la lớn:
- Vũ Phàm, đệ thật lợi hại!

Xế trưa, 50 người đứng đầu nhân bảng rốt cuộc cũng đã có, bọn họ đang hồi hộp chờ đợi kết quả bốc thăm ghép cặp, Vũ Phàm cũng vậy, hắn hướng mắt đến chỗ trưởng lão, hồi hộp chờ gọi tên.
- Trận thứ năm, số 40 Vũ Phàm, đánh với số 28 Mã Hồng Tuấn.

— QUẢNG CÁO —
Trưởng lão vừa đọc lá thăm xong, bên ngoài khán đài đã ồn ào một trận.
- Là Mã sư huynh a! Năm ngoái Mã sư huynh bài danh hạng 15 trên nhân bảng, năm nay khả năng cao tiến vào hạng dưới 10.
- Tên Vũ Phàm thật xui xẻo, ta thấy với khả năng của hắn vào top 25 không quá khó, nhưng đà này hẳn là phải dừng lại rồi!
- Hứa Chu Tử, ngươi nói xem Vũ Phàm có thể thắng không?
Vệ Cẩm Tú lo lắng hỏi, tên Hứa Chu Tử mập mạp tự tin nói:
- Hừ, đệ tin tưởng Vũ sư huynh!
Hắn hét lớn: - Vũ sư huynh cố lên!
Vũ Phàm vui vẻ vẫy vẫy tay về phía hai người bọn họ, Vũ Phàm cũng đảo mắt tìm Trịnh Tuấn Hào, nhưng không thấy đối phương đâu cả, có lẽ là tên đó còn giận hắn chuyện lần trước.
Mã Hồng Tuấn cẩn thận đánh giá Vũ Phàm trên dưới một lượt, mặc dù biểu hiện của Vũ Phàm không tồi, nhưng Mã Hồng Tuấn hắn cũng không phải hạng xoàng xĩnh, hơn nữa, hắn đã đột phá Luyện Khí kỳ lục trọng thiên, không có khả năng bại dưới tay Vũ Phàm.
Mã Hồng Tuấn chắp tay nói:
- Vũ sư đệ, mời chỉ giáo!
Vũ Phàm cũng đáp lẽ:
- Mã sư huynh, xin chỉ giáo!
- Ta tuyên bố tỷ võ bắt đầu!
Trưởng lão vừa dứt lời, Mã Hồng Tuấn và Vũ Phàm đã lao vào chiến đấu.
Choang, choang, choang!
Tiếng đầu mũi thương va chạm mũi kiếm liên tục vang lên, hai người giao phong dữ dội, không ai thua ai.
Mã Hồng Tuấn đột ngột thu thương, vòng ra sau lưng lấy tay trái giữ mũi thương, mượn lưng uốn cong thân thương, rồi thả tay.
Hiu!
Mũi thương lao đi thật nhanh, thẳng hướng hông của Vũ Phàm mà đánh tới.

Choang! — QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm đưa trọng kiếm sang ngang hông chống đỡ, mũi thương đánh vào bản kiếm rung lên bần bật, Vũ Phàm lấy chân trái làm trụ, chân phải dạt sang ngang, kiên cường chống đỡ.
“Lợi hại!” Vũ Phàm âm thầm đánh giá Mã Hồng Tuấn.

Đồng thời dùng kiếm hất văng mũi thương lên cao, Mã Hồng Tuấn cũng không đơn giản, lập tức rụt thương lại về phía mình, tránh cho Vũ Phàm đánh trúng mũi thương.
“Thật nhanh a!” Mã Hồng Tuấn âm thầm đánh giá Vũ Phàm, nói thì chậm, nhưng trên thực tế động tác của Vũ Phàm cực kỳ nhanh chóng, từ lúc thu kiếm về đỡ đến lúc hất kiếm chỉ diễn ra vỏn vẹn trong hai ba nhịp thở, cũng may Mã Hồng Tuấn thành thạo một chiêu này, mới có thể phòng bị công kích của Vũ Phàm.
Vũ Phàm lập tức lại phía sau, tránh khỏi phạm vi công kích của Mã Hồng Tuấn, đối phương dùng thương, có lợi thế về tầm đánh, Vũ Phàm nếu như muốn đánh bại được tên này, bắt buộc phải bộc phát tốc độ rút ngắn khoảng cách, mới có hy vọng chiến thắng.
Nói thì dễ, làm thì khó, dưới công kích liên miên của Mã Hồng Tuấn, Vũ Phàm hắn muốn áp sát cũng không phải chuyện đơn giản.
Mã Hồng Tuấn truy theo Vũ Phàm, huy thương nện tới, Vũ Phàm thân pháp nhanh nhẹn, lập tức lách người sang một bên, đồng thời đạp cước ra phía sau, mượn đà lao về phía Mã Hồng Tuấn, làm tên kia thoáng chốc cả kinh, lập tức lùi lại, đồng thời thi triển Hồi Mã Thương đối phó Vũ Phàm.
Vũ Phàm biết hắn sẽ làm như vậy, liền lấy bản kiếm, đề dọc thân thương, Mã Hồng Tuấn rút thương lại, mũi thương bị kẹt lại bởi sống kiếm, không cách nào rút về.
“Hả?” Mã Hồng Tuấn cả kinh, còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, Vũ Phàm đã vung mạnh kiếm chém về sau lưng, cuốn theo thương của hắn ra phía sau, làm Mã Hồng Tuấn bổ nhào tới.
“Cơ hội!” Vũ Phàm lập tức phóng vọt tới, vung kiếm lên cao chém mạnh xuống.
“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - nhị trọng thiên”
Ầm!
Mã Hồng Tuấn dứt dạt, giật thương quăng sang một bên, rồi buông tay, lộn người kịp thời né tránh, đồng thời với tay lấy lại thương, quét ngang mặt đất cản lại Vũ Phàm.
- Hay! Quá hay!
- Tuyệt quá, ngươi có nhìn thấy không?
- …
Đệ tử ở bên ngoài chứng kiến một màn này lập tức bùng nổ bàn tán không thôi, hai người vừa rồi biểu hiện thật xuất sắc, chiêu thức biến hóa khôn lường, vô cùng bắt mắt.
Vũ Phàm đột kích thất bại, có chút tiếc nuối, nhưng quyết đoán lùi lại, tìm cơ hội khác lần nữa đột kích hắn..