Ngụy Hiên thăm dò thân thể của Vũ Phàm cẩn thận một lượt rồi lão nói.
- Tạm thời hắn không sao, có một nguồn năng lượng tinh thuần đang hỗ trợ cải tạo thân thể cho hắn, tên đan dược này ta cũng không rõ nhưng không có hại cho hắn, có lẽ là Tẩy Tủy Đan.
Đám người Lăng Mộng Nhi và Tần Ngạo nghe xong ba chữ này lập tức kinh hãi, cái tên Tẩy Tủy Đan này đối với con cháu thế gia bọn họ chắc chắn đã từng nghe qua, đây là ngũ phẩm đan dược vô cùng hiếm thấy, hơn nữa cả Chu Liệt Quốc cũng chỉ có một vị ngũ phẩm Luyện Đan Sư mà thôi.
Ngụy Hiên quay sang nói với Vân Triệt.
- Ngươi đi theo ta kể rõ ngọn nguồn lại một lượt!
Vân Triệt mặt mày biến sắc, lấm la lấm lét đi theo sau Ngụy Hiên trưởng lão, trong lòng tính toán chốc nữa trả lời lão như thế nào cho phải.
- Ở đây là được rồi, ngươi nói đi!
Lão trầm giọng nói với Vân Triệt, trên trán hắn đã tứa đầy mồ hôi bắt đầu cẩn thận tường thuật lại toàn bộ câu chuyện cho lão nghe, đương nhiên đã lược bớt đoạn bọn họ chém giết Trịnh Tuấn Hào chỉ nói là hắn chết vì cổ độc phát tác.
- Hắc Bang, hừm, … được rồi ngươi lui đi.

Ngụy Hiên trưởng lão lạnh lùng nói lên danh tự của Hắc Bang, cái Hắc Bang này cũng không đơn giản đằng sau nó là cả một thế lực thần bí.

— QUẢNG CÁO —
Vân Triệt vội vàng vâng dạ thối lui.

Bảy ngày kế tiếp, Lăng Mộng Nhi liên tục lui tới y quán chăm sóc cho Vũ Phàm mong hắn sớm tỉnh lại, trong lòng nàng bây giờ có chút lo lắng đã bảy ngày trôi qua mà hắn vẫn không tỉnh lại, không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ.
Lăng Mộng Nhi thẹn thùng cầm lấy tay của Vũ Phàm, nàng nói khẽ:
- Vũ Phàm, đệ đừng buồn, bên cạnh đệ còn có … bọn ta a!
Nàng nói lí nhí trong miệng, nhưng Vũ Phàm vẫn nghe thấy được, trong nội tâm hắn khẽ động nhưng con tim của hắn bây giờ đã chết, chỉ còn lại thân xác với trái tim nguội lạnh mà thôi, hắn đã tỉnh từ lúc sáng, nhưng hắn không có động lực để xuống giường.
Vũ Phàm nằm đó hồi tưởng lại những kỷ niệm vui vẻ thuở nhỏ, mỗi lần nhớ lại trái tim hắn lại nhói lên vì đau đớn.

Đột nhiên hắn nhớ tới câu nói của biểu muội từng nói với hắn.

“Vũ Phàm ca ca, mai này ca ca đạt đến Trúc Cơ kỳ hãy mang muội bay lên trời cao ngắm nhìn Thanh Sơn thành nhé”.

Vũ Phàm chợt siết chặt nấm đấm, hắn chợt nghĩ hắn phải sống tiếp, sống thay cho muội muội của hắn để thực hiện lời hứa ngày xưa hắn đã hứa với nàng.
Lăng Mộng Nhi chợt sững người, Vũ Phàm đột nhiên nắm chặt tay nàng làm nàng có chút thất thố và ngượng ngùng, nàng vội nói nhỏ.
- Vũ Phàm, đệ tỉnh rồi ư?

Vũ Phàm chợt nhận ra chỗ không đúng hắn liền rụt tay lại, ngoảnh mặt qua chỗ khác đáp lời nàng.

— QUẢNG CÁO —
- Đệ vừa tỉnh!
Lăng Mộng Nhi nhỏ giọng nói.
- Đệ đừng quá đau buồn, bây giờ đệ phải tiếp tục sống, tiếp tục tu luyện đến đỉnh cao sau này diệt sạch Hắc Bang trả thù cho gia đình thúc thúc của đệ, Vũ Phàm, đệ phải mạnh mẽ lên.
Lời này lọt vào tai của hắn nhưng một tiếng sấm làm hắn bừng tỉnh, nỗi đau đã lấp đi lí trí của hắn, làm Vũ Phàm hắn suýt chút nữa quên mất là hắn còn một mối thù bất cộng đái thiên với Hắc Bang, Vũ Phàm nở một nụ cười lạnh lẽo, hắn chậm rãi nói.
- Tỷ nói phải, sẽ có một ngày đệ sẽ diệt sạch đám Hắc Bang tế anh linh gia đình thúc thúc.
Tông giọng của Vũ Phàm mang theo sự lạnh lẽo, không còn như ngày trước nữa, Lăng Mộng Nhi cũng nhận ra điểm này, “Vũ Phàm đệ đã thay đổi nhiều rồi a!”, nàng lo lắng nhìn hắn sợ rằng một ngày nào đó Vũ Phàm không còn là hắn ngày trước nữa.
Vũ Phàm bật người ngồi dậy, hắn quay sang nói với Lăng Mộng Nhi.
- Đa tạ sư tỷ đã chăm sóc đệ những ngày qua!
Nói rồi hắn bước xuống giường, rảo bước đi thật nhanh để lại sau lưng Lăng Mộng Nhi thất thần ở phía sau.

“Vũ Phàm …” — QUẢNG CÁO —

Vũ Phàm về đến gian phòng của mình, hắn đóng sầm cửa lại, ngồi xuống cái bàn nhỏ, cơ thể hắn trong vô thức đưa tay lên sờ sờ trước ngực, lôi ra một quyển công pháp.
“Sát Long Kiếm Kỹ - Địa giai tinh phẩm”
“Tiểu tử, ta là đại trưởng lão nội môn Thương Huyền tông, là tông môn quản lý khu vực phía bắc Trung Thổ bao gồm cả Đạo Tiên sơn môn, thấy ngươi thiên phú kiếm pháp không tệ, phá lệ thu ngươi làm đệ tử ký danh, trong vòng năm năm phải tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, sau đó mang theo lệnh bài thân phận tìm đến Thương Huyền tông gặp ta!”
Vũ Phàm giơ cái ngọc bội lên ngắm nghía, chỉ thấy khắc một chữ Triệu ở một mặt có lẽ là họ của lão, mặt còn lại khắc chữ Thương có lẽ là Thương trong Thương Huyền tông, hắn cười nhạt một cái, ngoại môn trưởng lão Đạo Tiên sơn môn không ai đứng ra thu nhận hắn, vậy thì hắn không cần nữa, sớm thôi hắn sẽ rời khỏi nơi này, tiến về Thương Huyền tông.
Vũ Phàm khí chất thuế biến, vẻ mặt ủ rũ hoàn toàn biết mất thay vào đó là sự lạnh lùng kiên định, hắn đứng dậy cầm lấy Nhất Niệm mở tung cửa đi về phía thác nước bắt đầu trở lại con đường tu luyện báo thù rửa hận, hắn muốn đạp cả thương khung dưới chân, đạt đến sức mạnh tối thượng để bảo vệ hết thảy những thứ hắn yêu quý.
Hết quyển 1 – Thiếu niên Vũ Phàm.
Mong quý đạo hữu để lại bình luận, cảm xúc tăng tương tác để tác giả có động lực ra chương – Ám Dạ Hành.