Sáng hôm sau,
Trời mới cuối canh hai, Vũ Phàm đã lục đục dậy chuẩn bị đi ra thác nước luyện tập, hắn lấy tay đẩy cửa bước ra bên ngoài thì thấy lão đầu đang múa quyền ở ngoài sân.

Đứng dưới ánh trăng lão chậm rãi múa một bài quyền nhìn như là bài quyền dưỡng sinh cho mấy ông lão bà lão mà hắn thường thấy vậy, nhưng khác ở một chỗ là động tác của lão rất nhịp nhàng, lại có chân khí ba động lưu chuyển khắp thân thể lão.

Vũ Phàm liền bị mấy động tác này hút hồn, nhìn đến độ không chớp mắt, không biết tự lúc nào hắn bất tri bất giác múa theo lão.

Lão nhếch mép cười nhạt rồi nhìn Vũ Phàm một cái, lão thong dong nói:
- Nhìn nó rất giống với dưỡng sinh quyền trong dân gian đúng không?
Vũ Phàm khẽ gật đầu đáp lời lão.

"! Hỗn độn sinh tiền, hỗn độn viên,
Cá trung tiêu tức, bất dung truyền.

Phách khai khiếu nội, khiếu trung khiếu,
Đạp phá Thiên Trung, Thiên ngoại Thiên ! "
Lão chầm chậm đọc khẩu quyết cho hắn nghe, chân khí trong cơ thể Vũ Phàm lập tức luân chuyển theo khẩu quyết mà lão đọc.

Khác với những công pháp luyện thể khác, chân khí vận hành theo công pháp này vô cùng ôn nhu dễ chịu, thay vì mạnh mẽ trùng kích lại từng bước bồi đắp căn cơ và chữa trị những chỗ khiếm khuyết trong cơ thể Vũ Phàm.

Lão chậm rãi nói:
- Liên tục đột phá giới hạn là mấu chốt của thăng tiến sức mạnh, thế nhưng bất chấp tất cả để tinh tiến tu vi sẽ để lại căn cơ không vững, cho nên tu sĩ sau mỗi lần đột phá đều cần phải có thời gian nghỉ ngơi củng cố cảnh giới.

Vũ Phàm không nói gì tập trung nghe lão giảng dạy.


- Ngươi dùng sức mạnh để kích phát tiềm lực thân thể, hiệu quả tất nhiên dễ thấy, kinh mạch mau chóng mở rộng, gân cốt ngày càng cứng cáp to lớn.

Thế nhưng hậu quả khó thấy, kinh mạch liên tục mở rộng mà lại không được bồi đắp kỹ càng, tất sẽ mỏng manh dễ vỡ, hơn nữa lại có khiếm khuyết, nếu để đối phương phát hiện tử huyệt, dùng một chỉ cũng đủ để giết ngươi.

Nói rồi lão đột nhiên lao đến chỗ hắn, điểm nhẹ một cái lên bắp tay, một cơ đau nhức dữ dội lan toả ra khắp cánh tay của Vũ Phàm, lão lại chầm chậm nói tiếp.

- Bởi vì vậy mà lúc ngươi đột phá Trúc Cơ, kinh mạch không thông, máu huyết tắc nghẽn, nếu ta không cứu kịp, nhẹ thì tản công, nặng thì tàn phế.

Vũ Phàm giật mình, hắn có chút xấu hổ lặng lẽ cúi đầu, những cái này hắn không được chỉ dạy bởi vì hắn không có sư phụ, chỉ có thể tự mình mày mò luyện tập.

Lại đọc trong bút ký và điển tịch của các vị tiền bối thấy bọn họ cũng làm như vậy, cho nên hắn cứ thế mà làm theo, còn chuyện ở đằng sau hắn cũng không nắm rõ.

- Hừ, cũng may cơ thể ngươi quỷ dị lại tự có thể chữa trị kinh mạch, nếu không, bây giờ ngươi sớm đã tàn phế.

— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm chợt ngẩn người ra, hắn hỏi lão:
- Tiền bối biết thể chất của tiểu bối!
Lão lắc đầu nói:
- Không biết, bất quá cũng chỉ có thể tự lưu chuyển chân khí và chữa trị mà thôi.

Ưu điểm thấy rõ mà khuyết điểm cũng càng rõ, chắc là ngươi cũng biết?
Vũ Phàm khẽ thở dài.

- Vâng thưa tiền bối!
Cơ thể hắn tự vận chuyển công pháp tưởng chừng là chuyện tốt thế nhưng cách đây không lâu Vũ Phàm liền phát hiện nếu hắn không thể cung cấp đủ chân khí để nó duy trì vận chuyển tất cả các công pháp, thì cả người hắn sẽ bị hút cạn chân khí, kinh mạch khô khốc nhẹ thì tản công tàn phế, nặng thì mất mạng.


Sau khi hắn đạt được vũ kỹ Vô Tận Kiếm Vực, bên trong cơ thể hình thành kiếm thai, liền thấy rõ điểm này.

Người bình thường có thể chủ động lựa chọn khi nào sử dụng chân khí để tôi luyện kinh mạch, ôn dưỡng pháp khí hay tích luỹ trong cơ thể các loại, nhưng hắn thì lại không được như vậy, mọi thứ đều đồng loạt cùng làm một lúc.

Đây chính điểm chết người của cái thể chất này!
Lão vừa múa quyền vừa chậm rãi nói:
- Công pháp thổ nạp của Thương Huyền tông hẳn là cũng đủ để ngươi chống đỡ một thời gian, sau này cố gắng tìm lấy một quyển Thiên cấp công pháp thay thế là được.

- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.

Lão không nói gì chỉ im lặng tiếp tục múa quyền, công pháp này gọi là Trường Sinh Công, cấp bậc của nó là Thiên cấp sơ phẩm, có tác dụng ổn định cảnh giới, nuôi dưỡng căn cơ cho tu sĩ.

Là một công pháp phụ trợ dùng để phối hợp với các công pháp luyện thể khác, nếu chỉ tu luyện một mình công pháp này thì hiệu quả dường như bằng không, nhưng phối hợp với các công pháp khác thì hiệu quả vô cùng hoàn mỹ.

Gần đây khi đã làm quen được cơ thể của Vân Triệt, lão dần chuyển sang chữa trị khiếm khuyết trong cơ thể này, ổn định lại căn cơ trước khi tu tập các môn công pháp khác.

Sẵn tiện ban cho Vũ Phàm một cái cơ duyên cũng coi như là dụ dỗ hắn làm việc cho lão.

Nếu để ý kĩ, xung quanh lão có một hào quanh nhàn nhạt làm người khác chú ý đến, đây là tác dụng của mê trận, lão cố ý bày ra để hấp dẫn Vũ Phàm.

Con người Vũ Phàm trọng tình trọng nghĩa, lại không có sư phụ chỉ dạy, lão làm ra chuyện này chính là gãi đúng chỗ ngứa của hắn, lại thêm thiếu niên chưa trải sự đời, hiệu quả vô cùng cao.


Nhìn ánh mắt đầy cảm kích của Vũ Phàm mà lão cười đắc ý trong lòng.

Lão khoan thai nói:
- Tạm thời ngưng đột phá giới hạn, tập trung ổn định căn cơ, sau này con đường của ngươi mới càng thuận lợi.

— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm trong lòng cảm kích lão không thôi, chậm rãi múa quyền theo lão, một cảm giác dễ chịu nhanh chóng lan toả khắp kinh mạch của hắn.

Bây giờ trong lòng hắn cũng có chút mông lung, sát niệm đối với lão cũng giảm xuống một thành.

Hai người cứ như vậy, luyện tập một mạch đến sáng, lúc này Vũ Phàm liền cảm thấy cơ thể thanh thoát hơn hẳn, chân khí lưu chuyển trong kinh mạch cũng ôn hoà hơn trước rất nhiều.

Hắn khẽ động ý niệm, chân khí trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển về lòng bàn tay, hắn đánh ra một quyền về phía trước.

"Cách Sơn Chấn Quyền"
Bành! ! Bành!
Không khí trước mặt hắn bị một quyền này đánh cho chấn động nổ ầm ầm từng đợt, lá khô xung quanh bị thổi dạt ra xa hơn mười trượng mới dừng lại.

- Hô, thật thoải mái!
Vũ Phàm hưng phấn nhìn đôi bàn tay của hắn.

Lão nhìn hắn đầy ý vị rồi trầm giọng nói:
- Đợi sau khi ngươi làm xong nhiệm vụ ở dược viên, chúng ta sẽ trở về nhà của Vân Triệt!
Vũ Phàm hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu thi lễ với lão:
- Đa tạ tiền bối!
- Được rồi ngươi mau đi đi!
Lão hờ hững nói.

Đối với thân thể của Vân Triệt lão cũng đã làm quen được bảy phần, ba phần còn lại cũng không thể dục tốc mà đạt được, chỉ đành giải quyết một tia chấp niệm còn sót lại của Vân Triệt trước, sớm ngày ổn định thần hồn bản nguyên mới mong có tiến triển.


Đột nhiên lão siết chặt nắm đấm, đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía trung thổ.

"Cẩu nam nữ, một khi lão phu trở lại, chính là ngày tàn của các ngươi!"
Lão đang nghĩ ngợi thì tên mập mạp đẩy cửa bước ra, hắn uể oải nói.

- Vân sư huynh, hôm nay đệ có việc có thể không đứng tấn được hay không?
Lão cười lạnh đáp lời hắn:
— QUẢNG CÁO —
- Không được!
Hứa Chu Tử mặt mày cứ như sắp khóc đến nơi, hắn khổ sở nói:
- Vân sư huynh, ngày trước Vũ sư huynh hành hạ đệ còn chưa hết ám ảnh, bây giờ lại tới huynh, chừng nào đệ mới được nghỉ đây a!
Lão cười lớn một tràng rồi nói:
- Nếu ngươi muốn nghỉ ta có thể thành toàn cho ngươi!
Hứa Chu Tử thật thà hỏi lại.

- Thật ư?
Lão gật đầu đáp lời hắn, kiếm khí trong tay tăng vọt.

- Thật vậy, chỉ nặng bốn người khiêng mà thôi!
Hắn lập tức méo mặt nói:
- Sư huynh, huynh lại trêu ta!
Tên mập mạp mặt mày ủ rũ bắt đầu thủ thế đứng tấn dưới sự giám sát của lão.

"Lão tặc thiên a, tại sao ta lại ở chung một chỗ với hai vị sư huynh quái vật này cơ chứ!"
Hắn khóc thảm trong lòng.

.