Đoạn sau đấu giá đại hội không có thứ Vũ Phàm hắn cần hoặc là vật phẩm hắn muốn có nhưng thực sự không cần thiết hơn nữa cũng vượt quá khả năng mua của hắn nên chỉ có thể bỏ qua mà thôi.

Đêm khuya ở Trịnh Châu thành thật yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng của canh phu vang lên trên phố.

- Cẩn thận củi lửa, đề phòng trộm cắp!
Ở trong phòng, Vũ Phàm thơm lên trán của Tiếu Ngưng Nhi một cái rồi đeo mặt nạ bách quỷ lên, hắn vận một bộ hắc y, lại che kín mặt chỉ để lộ đôi mắt rồi mới mở cửa sổ len lén đi ra ngoài.

Mật thám ba nhà Tề gia, Cao gia và Tào gia lập tức bám theo Vũ Phàm.

Hắn hừ lạnh trong lòng một cái rồi đẩy nhanh cước bộ đi đến Nam môn Trịnh Châu thành, bỏ lại đám mật thám cấp thấp ở phía sau, bây giờ theo đuôi hắn chỉ còn lại tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ và hậu kỳ.

Trên cổng Nam môn một lão nhân mặc bạch sắc đạo bào, đầu đội mũ che kín mặt đang đứng đó đợi hắn.

Vũ Phàm vừa đến nơi đã chắp tay thi lễ với lão.

- Tiểu bối ra mắt tiền bối!
Lão híp mắt nhìn hắn khen ngợi một câu.

- Ừm, thân thủ không tệ! Có thể đi được chưa?
Vũ Phàm vội nói với lão.

- Xin tiền bối chờ tiểu bối một lát!
Nói rồi hắn xoay người lại, Vô Thanh Tụ Tiễn lập tức bắn về một cái cây ở phụ cận cách hắn ước chừng năm mươi trượng.


Phập ! phập!
Phi châm bay nhanh như chớp mắt bắn về phía tên mật thám Trúc Cơ trung kỳ nấp ở đằng đó, làm hắn hoảng sợ lùi lại.

Vũ Phàm hừ lạnh nói:
- Đừng thức thách giới hạn của ta!
Nói rồi hắn khẽ co lại năm ngón tay, tên Trúc Cơ trung kỳ đột nhiên ôm cổ, con ngươi trợn ngược, không biết từ lúc nào mà hắn đã bị tơ của Bách Diện Quỷ Tri Thù siết cổ, chỉ nghe một tiếng xoạt thanh thúy, cổ hắn đứt lìa, lăn trên mặt đất.

Vũ Phàm khoát tay tám cái phi châm lập tức trở lại trong tay hắn, mật thám ba nhà liền hít một ngụm khí lạnh, bọn họ được đào tạo bài bản từ nhỏ, đối với Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ như Vũ Phàm muốn phát hiện ra hành tung của bọn họ với khoảng cách này là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, ấy vậy mà hắn vừa giết chết một người.

— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm dùng tinh thần lực ném đầu của tên kia ra xa khỏi thân thể một trăm trượng, đây là lời nhắn nhủ của hắn dành cho ba đại gia tộc ở đây, vượt qua phạm vi này hắn lập tức sẽ động thủ.

Lão nhân khẽ gật đầu, phá lên cười lớn rồi nói:
- Hảo tiểu tử, vậy mà cũng dám lợi dụng ta!
Vũ Phàm sớm không ra tay muộn cũng không ra tay mà chọn vào thời điểm này là cố ý mượn lão để áp chế bọn họ, hơn nữa cũng có một lý do chính đáng để ra tay, hắn dõng dạc nói to:
- Tiểu bối không dám, bọn họ có thể mạo phạm tiểu bối, nhưng không thể để bọn họ khinh nhờn tiền bối!
Lão cười lớn một tràng, đồng thời tản ra uy áp chấn nhiếp đám mật thám, ép bọn chúng ôm ngực thổ huyết không thôi.

- Hợp Thể kỳ cường giả!
Bọn chúng cả kinh, nhao nhao lùi lại, cường giả bậc này chỉ có lão tổ của bọn họ mới có thể trấn áp, không phải người mà bọn chúng có thể trêu chọc.

Lão phất tay mang theo Vũ Phàm rời đi, để lại đám mật thám đang khổ sở ở lại sau lưng.


Tào An ở trong phủ nghe tin xong trong lòng liền thất kinh, mặc dù một tên mật thám bị Vũ Phàm giết chết nhưng hắn cũng không dám đả động đến đối phương, dù sao theo dõi hành tung người ta đã là sai trái, hơn nữa đối phương lại còn đang hợp tác với hắn, nếu như xử lý không khéo, người thiệt thòi là hắn chứ không phải Vũ Phàm.

Hơn nữa, Vũ Phàm ngoài mặt cũng đã nói rõ Vũ Phàm ra tay là vì lão tiền bối kia không phải vì hắn, mà lão nhân kia không hề phản bác Vũ Phàm, bây giờ đụng vào hắn khác nào thách thức uy nghiêm của lão tiền bối ấy chứ.

Tào An day day cái thái dương đi qua đi lại suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Người đâu, ! chuẩn bị cho ta một lò Luyện Đan địa giai sơ phẩm!
Hai nhà kia cũng đã chú ý đến Vũ Phàm, hắn cũng phải tranh thủ kéo Vũ Phàm về phe mình, nên dự định dùng cái lư đỉnh này mua chuộc Vũ Phàm, đồng thời xoa dịu đi chuyện mật thám, tránh cho Vũ Phàm sinh lòng cảnh giác với hắn mà khó nói chuyện sau này.

!
Lão nhân đưa Vũ Phàm đến trước một cái động nhỏ ở sâu trong rừng rậm, rồi thong thả đưa hắn đi xuyên qua mấy cái đại trận bố trí ở đây.

Ở bên trong có một tiểu cô nương ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, toàn thân nổi lên độc tuyến quỷ dị, xem sắc mặt của nàng thì Vũ Phàm đoán hẳn là vô cùng đau đớn.

Nhưng mà cũng phải nói là nghị lực nàng cũng không nhỏ, từ lúc hắn đi vào đến giờ không hề thấy nàng kêu một tiếng.

Nàng thấy lão nhân đi vào liền hớn hở nói:
— QUẢNG CÁO —
- Gia gia, gia gia đã về!
Lão ân cần đáp lời nàng:
- Tiểu Nhã, con ráng chịu đau một chút nữa, tiểu huynh đệ đây sẽ giúp con!
Lão ôn nhu vuốt mái tóc của nàng, rồi nói với Vũ Phàm:
- Ngươi thu mua Thiên Độc Tằm hẳn là để luyện cổ đúng không? Ta thấy trong người ngươi có Chân Nguyên Hải.


Vũ Phàm thấy lão đã nói ra như vậy liền không giấu diếm gì nữa, hắn nói:
- Vâng thưa tiền bối!
- Ngươi ở đây luyện hóa Thiên Độc Tằm vương mẫu, ta sẽ hộ pháp cho ngươi, sau đó ta sẽ hướng dẫn ngươi hút độc tố của cháu gái ta ra ngoài!
Vũ Phàm gật đầu rồi nhanh chóng ngồi xuống đả tọa, lại lấy ra Thiên Độc Tằm vương mẫu để lên lòng bàn tay, hắn nói:
- Tiền bối, bây giờ tiểu bối sẽ luyện hóa nó, mong người trợ giúp!
Nói rồi hắn dứt khoát rạch một đường ở trong lòng bàn tay của mình, Thiên Độc Tằm vương mẫu lập tức chui vào mạch máu của hắn.

Một cơn đau buốt chạy xộc lên thức hải Vũ Phàm, ánh mắt hắn hằn lên tơ máu vì đau đớn, nhưng hắn không hề hé răng nửa lời.

Lão truyền vào người hắn một tia chân khí tinh thuần, hỗ trợ Vũ Phàm áp chế Thiên Độc Tằm vương mẫu và bảo trụ kinh mạch cho hắn.

- Tiểu tử, ngươi phải giữ tỉnh táo, đưa nó về chân nguyên hải, nếu để nó chạy lên thức hải ta cũng không thể cứu được ngươi!
Vũ Phàm đang tập trung nên không thể trả lời lão, cố gắng tập trung thần thức ép Thiên Độc Tằm vương mẫu di chuyển theo một lộ tuyến cố định đi về phía đan điền.

Con độc tằm bò trong kinh mạch của Vũ Phàm gây ra cơn đau đớn, chỗ nó bò qua để lại độc tố không ngừng bào mòn thân thể hắn, khắp người hắn bây giờ chỉ có cảm giác tê liệt bỏng rát dữ dội.

Toàn thân Vũ Phàm nổi lên độc tuyến chằng chịt, lão vỗ túi trữ vật, một viên đan dược nhanh chóng bay vào miệng của Vũ Phàm, dược lực vừa tan độc tuyến liền thối lui.

- Tập trung!
Lão thấy hắn có vẻ kiệt sức, liền lớn tiếng quát, lại gia tăng chân khí truyền vào cho hắn.

Vũ Phàm cắn chặt răng giữ tỉnh táo, con độc tằm liên tục kháng cự thần thức của Vũ Phàm không muốn đi xuống bên dưới, nhưng bị thần thức của hắn cưỡng ép liên tục buộc phải bò về phía đan điền.

— QUẢNG CÁO —
Thiên độc tằm sắp đến đan điền lão quát lớn:
- Cẩn thận, nếu không độc của nó sẽ hòa tan vào chân khí chi thủy của ngươi!

Vũ Phàm vội vàng ngưng thần, gia tăng lớp màng chắn xung quanh con độc tằm, nó vừa lọt vào bên trong đan điền đã hung hãn thả ra độc vụ.

Làn khói độc màu tử sắc nhanh chóng bao phủ quả cầu thần thức, đến cả hình dáng của nó cũng không thấy đâu, Vũ Phàm hừ lạnh, đẩy quả cầu vào bên trong Chân Nguyên Hải.

Vào đến Chân Nguyên Hải, nó liền vùng vẫy dữ dội muốn thoát khốn, nhưng khi cảm nhận được khí tức của Côn Bằng cổ, nó liền trở nên ôn hòa lại, trốn vào một góc.

Độc tuyến trên người Vũ Phàm cũng dần dần thối lui, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại, bây giờ là lúc hắn luyện hóa nó tạo thành liên kết tinh thần lực.

Lão nhân lại vỗ lên túi trữ vật, một viên đan dược lại bay và trong miệng Vũ Phàm, dược lược vừa tan, tinh thần lực của hắn lập tức tăng mạnh, lão lớn giọng nói:
- Tranh thủ thời gian!
Vũ Phàm lấy thần thức của mình tiếp cận con Thiên Độc Tằm vương mẫu, cưỡng ép liên kết với nó, ban đầu nó còn chống cự hắn, nhưng sau một hồi tiêu hao chiến, nó cũng chấp nhận thua cuộc trước tinh thần lực dồi dào và hung hãn của hắn.

Toàn thân Vũ Phàm ánh lên một màu hoàng kim sắc và xích sắc nhàn nhạt, lão thở ra một hơi:
- Hô, vậy mà cũng thành công!
Trúc Cơ sơ kỳ luyện hóa Thiên Độc Tằm vương mẫu tất nhiên là hung hiểm, Vũ Phàm hắn nhờ có lão trợ giúp cho nên mới thấy nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa thần hồn lực của hắn cũng đã ở cảnh giới Tam Tài, không hề yếu nên mới có thể thành công.

- Ngươi cứ an tâm ổn định khí tức trước đã!
Lão thấp giọng nói với Vũ Phàm, bước đầu tiên coi như đã xong.

Lão cố ý đi khắp nơi đấu giá Thiên Độc Tằm cổ là để tìm kiếm Cổ Sư trợ giúp lão giải độc cho cháu gái của lão, nếu như không phải ngày trước lão đắc tội với đám người Cổ Sư kia thì cũng đã không phải vất vả như vậy.

Hơn nữa với tu vi của Vũ Phàm, lão cũng dễ dàng khống chế tình hình hơn là một tên Cổ Sư cấp cao.

Cho nên mới có một màn vừa rồi xảy ra, coi như là một cái cơ duyên không tệ của Vũ Phàm.

.