Vương Sóc không muốn trả lời một câu hỏi ngu ngốc và vô sỉ như vậy nên đã bỏ qua và trực tiếp cho Vương Thủ Trung lui ra.

Hai cha con lần đầu tiên gặp mặt sau tám năm xa cách nhau, cứ như vậy mà kết thúc không mấy vui vẻ.Vương Sóc phân phó Thanh nhi theo dõi chặt chẽ Vương Thủ Trung và thân cận của ông, hơn nữa phải chú ý giữ bí mật, nhất là với nhóm người Huyền Vũ.

Giống như Huyền Vũ, những người trong nhóm nữ binh hộ vệ của Vương Sóc đã dần ít đi, họ giờ đây đã có gia đình nhỏ của riêng.

Năm đó Vương Sóc thanh danh hiển hách, nên cho dù là hộ vệ, thì họ cũng được gả vào những nhà tốt, lúc trước Vương Sóc còn đắc ý nghĩ mình có thể nhờ mối quan hệ thông gia mà mở rộng tai mắt, về sau mới phát hiện tấm lưới này cũng không phải tấm lưới kín.


Giống như Huyền Vũ nghe không hiểu lời của nàng, những hộ vệ đã gả đi này cũng bị cuộc sống hôn nhân đồng hóa thành những phu nhân quý tộc bình thường, thậm chí xa cách với Vương Sóc, mà bọn họ và những hộ vệ vẫn đang phục vụ cho Vương Sóc cũng là có giao tình nhiều năm, hỏi thăm một chút tin tức cũng dễ dàng hơn, tình cảm giữa người với người như vậy cũng làm cho Vương Sóc cảm thấy áp lực gấp bội.Kiếp trước ngay cả những người đã trải qua huấn luyện bảo mật nghề nghiệp chuyên nghiệp, thì họ vẫn vi phạm đạo đức nghề nghiệp rất nhiều, huống chi ở thời đại này chú ý danh phận địa vị hơn hẳn, thầy trò truyền thừa, những người ở thế hệ trước như Huyền Vũ là cấp trên, hiện tại sẽ là sư phụ của những người mới, ngày càng có uy quyền.Vì thế, Vương Sóc liền có chủ ý chỉnh đốn lại nội bộ hộ vệ tư binh, cũng may sau khi lên làm Hoàng hậu, phạm vi tư binh của Vương Sóc tăng lên rất nhiều, loại bỏ những người có quan hệ phức tạp tương đối đơn giản, ảnh hưởng cũng không lớn.Không chỉ Vương Sóc cho rằng hành vi của nàng là khoan dung cuối cùng nàng dành cho Đồ Cảnh, mà còn là khoan dung đối với quan hệ giữa hai người còn sót lại, Vương Thủ Trung cũng nghĩ như vậy.Bảy tám năm thăng trầm cũng đủ để Vương Thủ Trung nghiền ngẫm mọi chuyện trăm vạn lần, Vương Thủ Trung cổ chấp cho rằng hành động của ông không sai, cái sai duy nhất của ông chỉ là không phán đoán rõ tình thế, không nghĩ rằng Dũng Vương phủ có thể vực dậy từ tuyệt vọng như vậy.

Nếu Dũng Vương phủ năm đó bị định tội danh âm mưu phản quốc mà chết, ông làm như vậy chính là quả quyết, bỏ đi cái gai để tìm cho mình con đường sống, đáng tiếc, lại xuất hiện một nữ nhi cả gan làm bậy, đem kế hoạch gần như hoàn hảo của ông trở thành nước cờ ngu xuẩn nhất, đây là điều mà Vương Thủ Trung tiếc nuối cả cuộc đời.Vương Thủ Trung biết rõ sự kiêu ngạo của Vương Sóc, hiện giờ có thể dễ dàng tha thứ cho việc Đồ Cảnh nạp thiếp đã là nhượng bộ lắm rồi, bây giờ khả năng nàng cùng Đồ Cảnh nằm chung giường với nhau là chuyện không thể xảy ra, huống chi là muội muội có cùng quan hệ huyết thống.

Vương Thủ Trung sợ cuộc sống thâm cung đã thay đổi Vương Sóc, cố ý nói khó nghe một chút, quả nhiên không ngoài dự đoán, Vương Sóc một mực cự tuyệt.Như vậy, Vương Thủ Trung cũng có lý do để an ủi bản thânông đã sử dụng biện pháp cuối cùng để hàn gắn mối quan hệ cha con này rồi.Sau khi Vương Thủ Trung trở về, an phận mấy ngày, không phát hiện có người theo dõi mình, cho rằng mọi chuyện đã qua, liền liên hệ với mấy gia tộc muốn đưa nữ nhi vào cung, hoặc những gia tộc bất mãn với Vương Sóc, hoặc những gia tộc muốn đục nước béo cò, chuẩn bị ở thời cơ thích hợp triển khai kế hoạch."Hoàng hậu kiên cường, vả lại ngự y cũng không nói là Hoàng hậu không thể sinh đẻ, thời cơ khi nào mới đến đây?" Người tham dự vào chuyện này cũng lo lắng, đừng lấy lý do vì sao Hoàng hậu nạp thiếp* là chuyện nhỏ trong cuộc, chuyện này liên quan đến người thừa kế, quyền lực hoàng vị, địa vị của các triều thần, thậm chí có thể nói người thừa kế mới là ưu tiên hàng đầu của triều đại.*Hoàng hậu nạp thiếp: Ở thời đại xưa hay có chuyện Hoàng hậu sẽ thay mặt hoàng thượng nạp thiếp vào hậu cung."Cũng đúng, Hoàng hậu không phải kẻ ngốc, ngược lại, người còn thông minh hơn rất nhiều so với các nam nhân khác, chuyện gì cũng có thể làm, cho nên nhất định phải thành công, nếu không chúng ta trốn cũng không thoát." Một đại thần khác phụ họa.“Vương đại nhân thấy thế nào?” Có một đại thần hỏi Vương Thủ Trung đang nhắm mắt nghỉ ngơi, người đi theo Vương Thủ Trung, đều cực kỳ hiểu rõ ông.


Người khác gọi Vương Thủ Trung là quốc trượng hoặc phò mã, thậm chí là lão Hầu gia, đều như mũi dao tàn nhẫn với Vương Thủ Trung vậy, gọi ông là Vương đại nhân mới là danh xưng chính xác mà ông muốn.Vương Thủ Trung giả như là người ngoài cuộc, mở mắt ra: "Thời cơ? Nó sẽ đến sớm thôi.”Đại thần cùng nhau bàn luận hận không thể đánh chết tên tội phạm giả nhân giả nghĩa này, nhưng trên mặt vẫn không lộ thần sắc, bày ra biểu tình tò mò, hỏi: "Kính xin Vương công giải thích chi tiết.”Vương Thủ Trung vuốt ve chùm râu nói: "Bệ hạ sủng hạnh mọi người, sẽ có một hai người may mắn được mang long thai, đến lúc đó nếu sinh hạ hoàng tử, chúng ta sẽ dâng tấu cầu bệ hạ lập Thái tử.

Bệ hạ cũng không phải người trẻ tuổi, đã đến lúc cân nhắc người kế nhiệm rồi.

Nếu muốn cầu bệ hạ phong Thái tử, tất nhiên Thái tử phải có địa vị vững chắc, để trung cung dạy dỗ Thái tử là tốt nhất.


Chỉ là, khà khà, nữ nhi của ta, ta rõ nhất, từ nhỏ hiếu thắng, tâm cao khí ngạo, sao có thể đáp ứng.

Đây không phải là thời cơ buộc bệ hạ phế hậu sao? Đến lúc đó, bệ hạ có không đành lòng, thì cũng có các vị đồng liêu trong triều dâng tấu mà thôi.”“Vậy nếu không có người nào mang thai...”"Vậy thì lại càng tốt, nhất định là Hoàng hậu thất đức, làm hại phi tần cùng nhi tử của bệ hạ." Vương Thủ Trung tàn nhẫn nói."Bệ hạ nhất định sẽ bảo vệ...""Lão phu sẽ đích thân viết thư, trên danh nghĩa là vì đại nghĩa diệt thân!" Vương Thủ Trung nổi giận, dứt khoát cạn tình cạn nghĩa.“Vương công quả là cao thượng!”“Được được, Vương đại nhân thật sự là trụ cột của quốc gia."“Tất cả xin trông cậy vào Vương công!” Mọi người chính là chờ Vương Thủ Trung nói những lời này, chữ hiếu đứng đầu, có người cha ruột là Vương Thủ Trung làm người chỉ điểm, bọn họ cũng không lo lắng.Vương Thủ Trung và Vương Sóc đều đang chờ thời cơ, hiện giờ chỉ có thể chờ xem thời cơ này sẽ chiếu cố ai?Đầu hè mưa lớn liên tiếp, sau một trận mưa rào, Vương Sóc nhận được tin Đồ Cảnh ngã bệnh.Đồ Cảnh ngã bệnh ở chỗ Sở Tài nhân mới được thăng chức, lúc Vương Sóc đến, Sở tài nhân không phụ danh tiếng, đáng thương quỳ gối ở đầu giường Đồ Cảnh, rũ mắt rơi lệ, đúng là mỹ nhân rơi lệ, khóc vẫn thấy kiều diễm.Vương Sóc tiến vào, cũng không thèm liếc mắt một cái, vung tay lên, liền có cung nhân đi lên chặn miệng kéo đi, Sở Tài nhân là mỹ nhân chân yếu tay mềm, căn bản không đủ sức chống trả, chưa kịp nói một tiếng, đã bị kéo xuống.Ngự y không cần bắt mạch, chỉ nhìn sắc mặt Đồ Cảnh liền biết là chuyện gì xảy ra, vì không muốn gây thêm sóng gió, nên vẫn tiếp tục tay trái đổi tay phải bận rộn một hồi, muốn để cho Vương Sóc bên cạnh quan sát được hắn ta đang cố gắng chữa trị, kỳ thật trong lòng đang suy tính ra một bệnh án để qua mắt nàng, khéo léo không đề cập đến lí do thực sự, nếu không sẽ kéo càng nhiều người xuống nước, đây rõ ràng không phải là chuyện một ngự y nhỏ bé có thể gánh nổi a."Trời có lục khí, ngũ vị, phân thành ngũ sắc, ngũ thanh.

Tà dâm sinh ra lục bệnh.

Lục khí gồm nhật âm, dương, phong, vũ, huyên, minh.


Chia làm bốn giờ, thứ tự là năm tiết, qua thì là tai họa: âm dâm hàn bệnh, dương dâm nhiệt bệnh, phong dâm mạt bệnh, vũ dâm phúc bệnh, xui dâm hoặc bệnh, minh dâm tâm bệnh.

Với phụ nữ, khi về khuya, tà dâm thì sinh ra bệnh nóng hoặc mê..." Ngự y đọc y thuật rất tốt, đại loại chỉ là lý thuyết hànlâm."Được rồi, cứ nói thẳng, ta không trách ngươi." Vương Sóc không kiên nhẫn cắt ngang."Bệ hạ mấy ngày gần đây quan hệ thường xuyên, hao tổn tinh huyết, hơn nữa còn dùng thuốc kích dục, lại càng..." Ngự y lập tức thành thật, thở dài, hạ thấp thanh âm nói: "Nương nương chắc cũng biết, thời Ngụy Tấn, thạch tín rất thịnh hành, là bởi vì nó có công dụng hỗ trợ kí.ch thích trong lúc quan hệ, đồng thời cũng chống cảm lạnh, chỉ nhìn lúc trước bao nhiêu danh sĩ phong lưu tuổi còn trẻ mà đã mất sớm, có thể biết đây không phải là phương thuốc tốt lành gì.”Trong mắt thiên hạ, lời này của ngự y có chút phóng đại, thạch tín là thuốc chống cảm lạnh, ai cũng công nhận, chỉ là nó có tác dụng phụ, sau đó có y sĩ phát minh ra những phương thuốc chữa cảm lạnh khác, lúc này mọi người mới ít dùng đến thạch tín.

Càng đừng nói đến địa vị của thạch tín trong lòng bao văn nhân, bao nhiêu văn nhân nho sĩ nhờ dùng thạch tín, viết ra bao nhiêu văn thơ lưu truyền qua bao thời đại, lưu lại nhiều nhạc phổ ấn tượng! Ngự y nói như vậy, cũng không sợ những văn nhân đó lên án.Vương Sóc biết rõ thạch tín như thế nào, nhưng nó cũng có hiệu quả giảm đau nhất định, nên nàng cũng không để tâm lắm, trực tiếp phân phó ngự y kê đơn thuốc.

Nếu nói là dùng thuốc trợ hứng là sai, thì người bên cạnh Đồ Cảnh cùng Sở tài nhân vừa bị kéo xuống nhất định phải chịu thẩm tra mới đúng.Vương Sóc gọi người khiêng Đồ Cảnh đến Phúc Hi điện, đem tất cả thái y của Thái y viện đều giam ở điện, phong tỏa lục cung, sợ rằng sự tình sẽ gây náo loạn."Nói đi." Vương Sóc khẽ gõ chén trà lên bàn, nói với Triệu Hỉ đang quỳ trong điện.~"Nương nương Triệu Hỉ rơi lệ, bộ dạng muốn nói mình ủy khuất, khiến Vương Sóc ghê tởm muốn sặc...."Khóc! Ngươi còn dám khóc sao! Bệ hạ ta giao cho ngươi chăm sóc lại thành như vậy, bổn cung còn chưa phạt ngươi, ngươi còn dám khóc sao!”“Nương nương - Nô tài hận không thể lấy thân chịu thương tổn thay cho bệ hạ a!”Nô tài này còn hát cho nàng một vở kịch lớn, Vương Sóc thẳng tay ném một chén trà bay qua, đập vô đầu Triệu Hỉ, khiến máu chảy cùng nước trà, tức giận nói: "Trước mặt ngự y, ngươi còn không mau đem ăn uống sinh hoạt hôm nay của bệ hạ nói ra hết, không mau tra ra là xảy ra vấn đề gì.”.