"Ta tra ra được Chử quốc công cấu kết với đám người An Quốc Công, Thuận quốc công, ý đồ mưu phản." Đồ Cảnh ảm đạm nói."Từ xưa Hoàng Đồ bá đạo tự xưng vương, phu thê chúng ta đỡ đần nhau, cha con hai người đỡ đần nhau, chúng ta được như vậy đã là một phước lành lớn, chỉ một hai tên phản loạn, không đáng để ngài đại động tức giận như vậy.

Thân thể là của ngài, cần gì phải vì sai lầm của kẻ khác mà trừng phạt chính mình, ngài chà đạp thân thể mình như vậy, chỉ khiến cho bọn chúng càng hả hê thôi.” Vương Sóc nghiêm túc nói, với cương vị Hoàng đế, việc Đồ Cảnh phải đối mặt với sự phản bội và tính kế đều là chuyện bình thường."Khiến ta thấy vọng nhất vẫn là Đồ Trường Hoan, chúng ta đều là người một nhà, ta đối với Dũng vương phủ nhất từ trước đến nay luôn ưu ái, quận vương duy nhất cả nước cũng chỉ có Dũng vương phủ, người nào chưa lập tước ta cũng đều phong công tước hết, có thể nói là tận tình tận nghĩa, ai mà có ngờ..." Đồ Cảnh hắn không thể giấu được cảm xúc mơ hồ trước mặt Vương Sóc, lắc đầu cảm thán Đồ Trường Hoan vô tình.

Đồ Trường Hoan mấy ngày trước vẫn còn là nhân vật nổi tiếng trong các yến hội của Dưỡng Cư điện, hắn ta còn thường xuyên mua vui cho Đồ Cảnh ở đại yến."Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, ít nhất vẫn còn Đồ Cẩn biểu ca là tốt với chúng ta." Vương Sóc an ủi, Đồ Cẩn vẫn vững vàng phục tùng phu thê bọn họ.“Đúng vậy!” Đồ Cảnh thở dài một tiếng, không biết trong lòng đã đưa ra quyết định gì, kéo tay Vương Sóc, cảm động nói: "May mà có nàng." “Đều là điều ta nên làm, phu thê cần gì phải khách sáo như vậy." Vương Sóc vỗ nhẹ mu bàn tay hắn an ủi."Bệnh tật thế này, ta mới hiểu được ai thân ai thù, lúc trước là ta sai.

Là ta bị vinh hóa phú quý che mắt, dễ dàng quên đi lúc trước gian nan, phu thê chúng ta ngày xưa đồng tâm, lợi đoạn kim, khoái hoạt cỡ nào, cho dù trước mặt là núi đao biển lửa, ta và nàng nâng đỡ lẫn nhau, không có khó khăn là không vượt qua được, khi đó mới hạnh phúc làm sao.


Vất vả mãi mới leo lên được ngọn núi cao nhất thế giới, đáng tiếc núi cao có thể nhìn quá xa, ta cũng bị phong cảnh phồn hoa trên đường mê hoặc.

Mấy tháng trước, ta cũng không biết mình tại soa lại bị che mắt, lại muốn tìm thứ mới mẻ, tuy rằng trong lòng ta cũng chỉ muốn nạp thiếp trêu chọc nàng một chút, nhưng rốt cuộc lại là không tôn trọng nàng.

Là ta sai, Cao Mẫn, ta sai rồi, nàng có thể tha thứ cho ta được không? Chúng ta quen biết mười lăm năm, phu thê tám năm, còn có Húc Nhi, trời đời có mấy ai có được mười lăm năm như thế, nàng cũng không muốn Húc Nhi nhìn vợ chồng chúng ta xa cách đúng không? Cao Mẫn, tất cả là lỗi của ta, nàng có thể tha thứ cho ta không?” Đồ Cảnh thâm tình chân thành đột nhiên thổ lộ, ngược lại khiến Vương Sóc ngây ngẩn cả người.Vương Sóc bình tĩnh nhìn Đồ Cảnh, nhìn đôi mắt đen thâm trầm đầy hối lỗi của hắn, đột nhiên nước mắt nàng cứ không báo trước mà chảy xuống."Cao Mẫn, Cao Mẫn, Sóc Nhi, Sóc Nhi, nàng làm sao vậy, đừng khóc a, đừng khóc a." Đồ Cảnh cũng luống cuống, Vương Sóc từ trước đến nay kiên cường, chảy máu cũng không rơi lệ, đôi lúc còn vững vàng hơn so với Đồ Cảnh, đột nhiên lúc đó nàng lại rơi lệ, thiếu chút nữa khiến Đồ Cảnh sợ tới mức nhảy dựng lên khỏi giường."Nàng đừng khóc, là ta sai rồi, nàng đánh ta mắng ta đi, nàng khóc như vậy, trái tim ta thắt lại đau lắm, so với hộc máu còn khó chịu hơn." Đồ Cảnh vội vàng an ủi."Phốc xuy..." Vương Sóc nghiêng đầu che miệng cười: "Nói bậy.”"Cuối cùng nàng cũng chịu cười rồi." Đồ Cảnh ngồi thẳng người, nắm chặt tay Vương Sóc nói: "Nàng mấy tháng nay chưa nở nụ cười thực sự với ta lần nào, cho dù là ở trước mặt triều thần, nàng cũng chỉ đeo mặt nạ, nàng không biết trong lòng ta khó chịu như thế nào đâu."“Tôi tưởng ngài đã quên lời thề của chúng ta rồi." Vương Sóc hít sâu một hơi, nhịn xuống nước mắt trong hốc mắt."Không quên, không quên, ta đã đồng ý với nàng cả đời này không nạp thê thiếp, phu thê chúng ta sẽ ở vậy đến già, ta không quên.

Chỉ là ta mấy ngày trước giống như bị mê muội, không biết vì sao lại sa đọa, muốn đối nghịch với nàng, ta biết ta sai rồi, nàng tha thứ cho ta có được hay không.


Phật tổ có nói biết sai mà khắp phục là điều tốt, nàng hãy tha thứ cho ta lần này, ta cam đoan sau này sẽ không phạm phải nữa." Đồ Cảnh liên tục hứa hẹn, chỉ thiếu thề độc nữa thôi."Ta cũng không dám tin ngài nữa, hôm nay ngài nói sửa, ngày mai chẳng lẽ không có mỹ nhân nào đến bên nhỏ nhẹ với ngài, không có triều thần nào dâng tấu sao? Ngài đã sai lần đầu tiên, thì sẽ có lần thứ hai, ta không tin được." Vương Sóc rút tay ra, quay lưng lại không để ý tới hắn."Cao Mẫn, được rồi, ta thừa nhận là ta không nói toàn bộ sự thật cho nàng, mấy tháng nay ta ngã bệnh, kỳ thật là ta ghen tị với nàng." Đồ Cảnh nắm lấy vai Vương Sóc, xoay nàng lại, nói: "Ta có phải rất không có tiền đồ không, thân là chí tôn thiên hạ lại đi ghen tị thê tử của mình? Cao Mẫn, nàng không biết ngươi tỏa sáng cỡ nào, nàng thông minh, lại có năng lực, vừa có thể xử lý triều chính phức tạp, lại có thể nhìn thấu lòng người hiểm ác, mấy lão hồ ly đều phải bái phục nàng, nàng có thể giải quyết vấn đề mà không gây ồn ào hay thu hút sự chú ý của người khác.

Nàng thực sự làm còn nhiều hơn ta nữa, cho nên ta liền nghĩ, nàng có năng lực như vậy, ta có may mắn gì lại có được nàng chứ? Nàng có cảm thấy ta vô dụng không, có vì thế mà bỏ ta lại không, nàng không biết ánh mắt của các triều thần nhìn nàng, đều là khâm phục xen lẫn ái mộ, quả thực làm cho ta ghen tị đến phát điên!”“Ngài nói bậu cái gì vậy, ta là mẫu nghi của quốc gia, ai lại dám khinh nhờn quốc mẫu, đúng là không muốn sống!"Dưới hoa mẫu đơn chết làm quỷ cũng phong lưu*, nhiều là nam nhân háo sắc không muốn sống, mấu chốt là bọn họ ái mộ nàng không phải vì dung nhan của nàng, mà là vì tư tưởng của nàng, nàng đã từng nói, rất khó để tìm được một người tri kỷ, ta rất sợ, nàng biết không?" Đồ Cảnh thởdài nói.*Câu tục ngữ“Tri kỷ của ta chính là ngài mà, ngài là phu quân của ta, làm sao ngài có thể nói ra những lời vớ vẩn như vậy, nếu ta sớm biết ngài nghĩ như vậy, ta còn để ý ngài làm gì!” Vương Sóc vung tay."Đừng...!Ta...!đau đầu!" Đồ Cảnh nắm lấy tay nàng không buông, Vương Sóc lại lo lắng cho thân thể của hắn, vừa nghe Đồ Cảnh kêu đau, lập tức không dám dùng sức giãy dụa, Đồ Cảnh nhân cơ hội nói: "Cho nên ta mới nói ta sai rồi, trước kia ta chỉ muốn nàng cũng ghen tị một chút, muốn nàng để ý ta hơn một chút, nên ta mới đi nhầm đường, ta hiện tại đã biết, cũng đã hiểu rõ rồi.

Những người đó ngưỡng mộ nàng như thế, điều đó không phải đang nói lên tầm nhìn của ta sao? Ta là thiên tử, đương nhiên xứng đáng với nữ nhân tốt nhất thiên hạ, nàng chính là nữ nhân tốt nhất thiên hạ.”Mặc dù Vương Sóc đầy ắp lửa giận, cũng nhịn không được bị chọc cười, nghiêng đầu che giấu khóe miệng mình, kìm lòng không được nhếch lên, trong miệng lại nói: "Toàn là những lời mật ngọt chết ruồi, ta không tin.”“Vậy ta phải làm sao nàng mới tin? Nếu không ta sẽ thề, a, ta quên mất nàng không tin điều này, vậy ta sẽ dùng hành động để thể hiện sự chân thành của mình.” Đồ Cảnh vừa nói xong liền lớn tiếng gọi: "Người đâu!"“Ngài định làm gì?" Vương Sóc tò mò hỏi."Nàng đừng quản, chỉ cần nhìn ta thôi." Đồ Cảnh nhất định không chịu trả lời, chỉ chờ Diệp Bản Lễ tới liền phân phó nói: "Ngươi đem hết mấy phi thần thê thiếp của trẫm cạo đầu bôi vôi cho xuất gia hết cho trẫm, cho tất cả vì trẫm cầu phúc...""Ngài làm gì vậy!" Vương Sóc vội vàng quát, đây đúng là một việc ngu ngốc, hắn làm như vậy không nàng sẽ là người gánh chịu tội lỗi sao."Trẫm muốn chỉnh đốn cung quy, truyền lời cho trẫm, sau này nữ nhân nào dám tiến tới trước mặt trẫm, trực tiếp kéo ra ngoài dùng côn đánh chết." Đồ Cảnh phân phó Diệp Bản Lễ, trực tiếp bảo hắn ta đi xuống lập tức thực hiện.

Rồi mới quay đầu giải thích với Vương Sóc: "Hành động này của ta, là muốn bồi thường cho nàng, ta muốn nàng tin tưởng ta, đây không phải là ý nghĩ nhất thời của ta đâu, còn có cái này nữa.”Đồ Cảnh giãy dụa muốn xuống giường, Vương Sóc vội vàng gọi người đến đỡ phía bên trái hắn, còn nàng đỡ bên phải, nói: "Được rồi, được rồi, đừng tự giày vò thân thể nữa, ta tin ngài là được đúng không? Ngài làm gì thế, ngự y đã dặn ngài nên nằm yên trên giường dưỡng bệnh..."Đồ Cảnh cũng không để ý tới, kiên trì đến thư phòng, tự tay viết thánh chỉ, ấn ngọc tỷ, đưa cho Vương Sóc, nói: "Đây là lời xin lỗi chân thành của ta.”Lúc hắn viết, Vương Sóc đã nhìn thấy, đây là thánh chỉ mà Đồ Cảnh viết rằng hắn sẽ không nạp phi thiếp nữa, tất cả đều được viết rõ ràng, Vương Sóc và hắn đã đi cùng nhau trên cả chặng đường dài, nàng tốn bao tâm sức vì hắn, lúc hắn cầu thân đã hứa hẹn cả đời chỉ có mình nàng, ấy vậy mà mới đây lời hứa hẹn đã như gió thoảng mây bay, hôm nay chính là thời điểm thích hợp để hắn sửa chữa lỗi lầm, bởi vậy ban ra thánh chỉ này, cái chính là để cho người trong thiên hạ giám sát."Nếu...!nếu sau này ta không sinh ra nhi tử thì sao?” Vương Sóc giọng điệu mang theo chút nức nở hỏi, mấy ngày nay nàng cũng chịu đủ áp lực rồi, trên triều cũng co người dâng tấu đòi lập thái tử."Chúng ta có Húc Nhi, không phải nàng đã nói để cho Húc nhi tham dự triều chính sao? Nàng quên rồi sao, ta là lấy thân phận đích tử đăng cơ, đừng nói là không có thứ tử, cho dù có thứ tử, thì quyền thừa kế cũng thuộc về Húc nhi.


Nếu Húc Nhi không thích triều chính, không có thiên phú trong chính vụ, chúng ta cũng có thể chọn phò mã cho nàng ta, sau đó sẽ bồi dưỡng cháu chắt.

Nếu không chúng ta sẽ nhận con nuôi từ tông thất, trong tông thất luôn có mầm mống tốt, ngày sau ta sẽ không để cho mẹ con nàng phải chịu ủy khuất.

Đồ Cảnh lại đưa thánh chỉ về phía trước, để Vương Sóc làm theo."Có những lời này của ngài là đủ rồi, cần gì thánh chỉ chứ." Vương Sóc từ chối không chịu nhận, nàng cũng sợ đồ Cảnh sau này đổi ý, không giữ lại thể diện cho nàng, nếu không có thánh chỉ, về sau hắn sẽ dễ dàng trở mặt hơn.

Chuyện tình cảm nam nữ này, ngày trước nói thề non hẹn biển đều là thật tâm thật lòng.

Nhưng thời gian trôi qua, núi cũng có thể mòn."Nàng vẫn là không tin ta." Đồ Cảnh khẽ chọc mũi Vương Sóc, gọi thái giám truyền chỉ, trực tiếp công bố ra ngoài."A, a, quay lại đây đi! Đồ Cảnh! Ngài làm gì vậy, chuyện vợ chồng vui vẻ, ngài muốn nói cho thiên hạ biết sao!” Vương Sóc nóng nảy, vội vàng ngăn cản thái giám truyền chỉ."Gì mà vợ chồng vui vẻ, chỉ là lời hứa hẹn của Đế vương thôi mà, công bố ra ngoài như vậy, cũng để cho thiên hạ thấy được, nàng là Hoàng hậu duy nhất được ta công nhận, xem sau này ai dám xem thường nàng, ai dám ái mộ nàng!” Đồ Cảnh kéo tay Vương Sóc không cho nàng ngăn cản thái giám truyền chỉ.Vương Sóc giãy giụa vài cái không thoát ra được, mới bình tĩnh lại, nhìn khuôn mặt thâm tình của Đồ Cảnh, đột nhiên nàng cũng không muốn nói nữa, lẳng lặng vùi đầu mình vào cổ hắn.


Đồ Cảnh rất nhanh cảm nhận được cổ ướt đẫm, vỗ nhẹ bả vai run rẩy của Vương Sóc, trong lòng thầm nghĩ, Vương Sóc nàng vẫn luôn kiềm chế mình như vậy, cho dù là khóc, cũng không muốn để cho người ta nhìn thấy nàng yếu đuối.Chờ qua một hồi, bình ổn lại cảm xúc, Vương Sóc ngẩng đầu nói: "Mau trở về nằm thôi, ngự y trở về sẽ lại mắng ngài!”Đồ Cảnh lắc đầu cười khổ, còn tưởng rằng nàng sẽ nói những lời ngọt ngào, không nghĩ tới nàng vẫn thực tế như vậy.

Như vậy cũng tốt, chỉ có Vương Sóc như vậy mới một lòng nghĩ cho hắn, Đồ Cảnh gật đầu cười đáp lại.Vương Sóc đỡ Đồ Cảnh nằm xuống, mỗi lần Đồ Cảnh ngẩng đầu, luôn nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt Vương Sóc.Sau khi Đồ Cảnh ngủ thiếp đi, Vương Sóc mới nhỏ nhẹ rời khỏi tẩm điện, đi vào trong viện, nàng nhìn lên bầu trời đầy sao phía trên hoàng thành, lắc đầu cười khổ, màn tỏ tình tình chàng ý thiếp này đến quá muộn, nàng hy vọng giá như nó xảy ra khi mối quan hệ của họ vẫn còn đậm sâu, nhưng hiện tại...!hiện tại Vương Sóc đã không thể tin tưởng hắn được nữa.

Hít sâu một hơi, Vương Sóc phân phó Thanh nhi nói: "Đi điều tra xem, hôm nay Triệu Hỉ và bệ hạ đã nói chuyện gì.

Còn nữa, mạng Triệu Hỉ không cần giữ lại đâu.”.