"Không nói những thứ này, mệt mỏi mấy năm mới có thể nghỉ ngơi, nàng cũng đừng quá quan tâm.

" Vương Thủ Trung vỗ vỗ bả vai quận chúa, ý bảo người đi ngủ.

"Không quan tâm làm sao được, Thắng nhi đã mười lăm tuổi rồi, lần này chúng ta trở về không phải là vì Thắng nhi sao? Đây mới là đại sự, không thể kéo dài được.

" Quận chúa chuyển đề tài sang con trai.

“Phải rồi, so với nhi tử, ta cũng phải dốc lòng lui một bắn!” Vương Thủ Trung nói đùa.

"Đây là chuyện đương nhiên, đợi xong yến tiệc, ta sẽ mang theo Ngũ nhi tham dự các tiệc rượu, nghe nhạc hội, cũng tốt cho Thắng nhi chọn một người vợ tốt!" Quận chúa ngẩng đầu lên, phảng phất như người sẽ tự mình chọn một nữ tử ưu tú, ngược lại chọc cười Vương Thủ Trung.

"Được được, tốt, theo ý nàng, theo ý nàng.

" Vương Thủ Trung cười nói.

"Đúng rồi, chàng hỏi phụ thân mẫu thân một chút, bọn họ đối với hôn sự của Thắng nhi có người nào không, các trưởng bối ăn gạo so với chúng ta ăn muối cũng nhiều hơn, nhất là lão thái gia, hiện giờ các đường huynh của ta cũng dần dần lớn lên, lại trải qua nhiều chinh chiến ở biên giới, ở trên này, vẫn là nghe ý kiến của phụ thân nhiều hơn mới tốt.

" Quận chúa nhắc nhở, nhắn đến địa vị, sợ nhất chính là ở cùng một phe, càng thảm hơn là ở sai phe.

"Yên tâm.


" Vương Thủ Trung nghiêm túc nói: “Chỉ tiêu quan trọng nhất để chọn con dâu là lập trường chính trị của gia tộc.

”Chủ đề nghiêm túc dừng lại ở đây, hai vợ chồng bận rộn cả ngày, đặt người xuống giường liền ngủ say.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, Vương Sóc rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt, ngay cả hạ nhân cũng có tinh thần, ưỡn ngực cũng cao hơn ngày thường.

Điều đầu tiên sau khi thức dậy sớm là thỉnh an cha mẹ.

Lúc Vương Sóc đến chính sảnh Đông viện, Vương Tử Đằng đã ngồi ở phòng khách nhỏ.

"Tứ ca.

" Vương Sóc lúc này cúi người hành lễ.

"Ngũ muội muội đến rồi, ngồi đi.

" Vương Tử Đằng bây giờ cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, nhìn thấy muội muội trắng nõn đáng yêu, chốc lát có chút luống cuống tay chân.

Vương Sóc ngồi xuống, bưng trà cũng không uống, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Vương Tử Đằng, Vương Tử Đằng cũng tranh thủ thời gian quan sát muội muội ruột của mình, hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau chăm chú.

Vương Tử Đằng từ nhỏ lớn lên ở biên quan, lần đầu tiên hồi kinh nhìn thấy chư vị trưởng bối, Vương sóc còn đang quấn tã đã bị đưa về kinh thành, Vương Tử Đằng thực không có bao nhiêu ấn tượng, hiện giờ hai huynh muội xa lạ ngồi đối diện nhau, đều không biết nói cái gì mới tốt.

Đột nhiên, Vương Sóc "phì" một tiếng bật cười, Vương Tử Đằng cũng nhếch miệng mà cười.

"Nhị ca, ta là muội muội ngươi.

" Vương Sóc buông chén trà xuống cười nói.

"Ta là nhị ca Vương Tử Đằng của muội.

" Vương Tử Đằng cũng bật cười.

Tuy chưa bao giờ gặp mặt nhng sự xa lạ mới nãy đều tan chảy trong nụ cười này, Vương Sóc cũng không quy củ ngồi ở phía dưới, nghiêng người tựa vào tay vịn, cố gắng kề sát cùng Vương Tử Đằng nói chuyện phiếm.

Lúc Vương Thủ Trung cùng quận chúa đi ra nhìn thấy chính là cảnh tượng vui vẻ hòa thuận này, hai vợ chồng vừa mới ngồi xuống, Vương Tử Thắng liền từ ngoài cửa đi vào, ba huynh muội cùng nhau thỉnh an cha mẹ chào hỏi.

"Sao con lại đến trễ như vậy?" Vương Thủ Trung cau mày hỏi, trí nhớ của Vương Thủ Trung đối với Vương Tử Thắng vẫn là khi còn bé ở trong nhà cũ, ở biên quan năm năm, yêu cầu đối với trưởng tử này tự nhiên cao.

"Phụ thân, nhi thần! " Vương Tử Thắng nhất thời nghẹn lời, chỉ là không quen mà thôi, ngày hôm qua lại thức khuya, buổi sáng thức dậy có chút muộn.


"Phụ thân~" Vương Sóc lần đầu tiên dũng cảm thử kỹ năng làm nũng: "Đại ca ở ngoại viện, cách nơi này vốn đã xa, ngài nhìn trên đầu đại ca đều là mồ hôi, nhất định là sốt ruột thỉnh an cha mẹ chạy tới, người không thể trách lầm đại ca.

”"Ngay cả như vậy, cũng không thể không nói.

" Vương Thủ Trung nhíu mày, tuy không muốn là trưởng bối trách móc nặng nề, nhưng nhìn thấy nhi tử của mình như vậy, khó tránh khỏi có chút tức giận.

"Nhi thần sai rồi, xin phụ thân bớt giận.

" Vương Tử Thắng bình thường dỗ lão thái thái miệng lưỡi ngọt ngào, nhưng hôm nay ở trước mặt Vương Thủ Trung lại giống như chuột thấy mèo, sợ hãi đến mức chỉ thiếu chút nữa run rẩy.

"Được rồi, được rồi, sáng sớm không nên chậm trễ, con đi thỉnh an lão thái gia lão thái thái đi.

" Quận chúa cười cắt đứt màn đối thoại của hai cha con, đứng dậy ý bảo đi chính viện thỉnh an.

Vương Sóc nhảy xuống ghế, chạy đến bên cạnh Vương Thủ Trung kéo ống tay áo của cha nói: "Phụ thân, ngài đừng nghiêm mặt, các ca ca cùng nữ nhi trong lòng kính yêu ngài, đều bị người dọa đến mức không dám nói chuyện.

”"Thật là một nha đầu không biết sợ mà.

” Quận chúa khom lưng dắt Vương Sóc đến bên người, Vương Thủ Trung khuôn mặt cũng nhu hòa không ít.

Hôm nay cả Vương gia đều không có ai ra ngoài vào buổi sáng, tất cả mọi người đều chờ ở chính đường, lại ngồi xuống sau một loạt lễ nghi, thím hai bước ra khỏi hàng nói: "Quận chúa đã trở lại, trong lòng ta cũng thoải mái không ít, gánh nặng quản lí gia đình vẫn phải giao cho ngài mới được.

Ngài ở biên quan mấy năm nay, ta nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, tốt xấu gì cũng không phụ lời dặn dò của quận chúa.

"“Nhị đệ muội khách khí, là mẫu thân dạy dỗ có phương pháp.


" Quận chúa hơi gật đầu, mỉm cười với lão thái thái.

"Đúng vậy, đúng vậy.

" Thím hai cùng thím ba lên tiếng phụ họa.

"Đều là các ngươi có năng lực, ta có thể nhắc nhở cái gì.

" Vương lão thái thái cười nói.

"Kính xin quận chúa không nên từ chối, hiện giờ ngài đã trở lại, xã giao trước sau càng nhiều, kính xin người để tâm nhiều hơn.

" Thím hai làm bộ khiêm tốn, dáng vẻ mình chính là người đã lo toan mọi việc trong nhà.

"Được, hôm nay ta chưa có thời gian, ngày mai mời nhị đệ muội cùng ta nói chuyện.

" Quận chúa không cùng thím hai đùa giỡn qua lại, trực tiếp đáp ứng.

Thím Hai ngẩn người, nghĩ quận chúa như thế nào cũng phải từ chối một chút, thế này thật quá mất mặt, như vậy sẽ khiến mẹ chồng, đệ muội cùng trượng phu nhìn mình như thế nào? Thím hai nhìn quanh một tuần, phát hiện bộ dáng đương nhiên của quận chúa, mọi người xung quanh đã bỏ qua đề tài này, đang nói chuyện Vương Thủ Trung tiếp phong yến tiệc.

Thì ra quyền quản gia vô cùng quan trọng trong lòng thím hai, ở trong lòng người khác lại chẳng là gì sao?.