Vương Sóc và Đồ Cảnh hai mắt nhìn nhau, Vương Sóc nói: "Ngài có chủ ý gì.” Nàng không tin Đồ Cảnh ở Kim Lăng một chút thế lực cũng không có, thân phận lại nhạy cảm như vậy, mà vẫn chưa bị gi.ết ch.ết, chứng tỏ Đồ Cảnh cũng phải có chút bản lĩnh."Thật sự không có biện pháp, ta..." Đồ Cảnh còn muốn nói cái gì, liền lảo đảo muốn nhào ra đường, Vương Sóc nghiêng người đỡ lấy, cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, nhìn kỹ, tất cả đều là máu."Ngài bị thương ở đâu?" Vương Sóc khẩn trương hỏi."Bụng, trầy xước chút thôi, không có gì đáng ngại." Đồ Cảnh tựa vào trên người Vương Sóc, vô lực nói.

Vừa rồi chạy một mạch khỏi tập kích, phía sau có truy binh, Đồ Cảnh không dám buông lỏng, hiện giờ cũng không giấu diếm nữa.Vương Sóc liếc mắt nhìn người báo tin, người đó lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho Vương Sóc nói: "Đây là thuốc trị thương.”Vương Sóc nhận lấy thuốc định băng bó lại cho Đồ Cảnh, Đồ Cảnh giữ tay nàng lại, nói: "Đi trước, tìm một nơi an toàn.”“Chờ đến lúc đó bọn chúng theo mùi máu tươi tìm tới, nói không chừng những tên đó đang nung nấu ý định gì kì lạ!” Vương Sóc trợn trắng mắt, trực tiếp đi cởi xiêm y của Đồ Cảnh, thấy Đồ Cảnh còn muốn ngăn cản, vội vàng quát lớn một câu: "Đừng làm chậm trễ thời gian!”Người báo tin đứng ra xa, Vương Sóc tranh thủ thời gian băng lại thương tích cho Đồ Cảnh.

Ở mép bụng phải có một vết thương sâu, hẳn là mũi tên bắn xuyên trực tiếp, may mắn là vết thương ở sát bên cạnh, chứ chưa tổn thương đến phổi.

Vương Sóc hít sâu một hơi, từ trong ngực áo lấy ra một chiếc khăn tay lau khô vết máu lớn, lại xé lớp áo ngoài làm vải băng bó vết thương.Băng xong vết thương nàng đỡ Đồ Cảnh dậy, nhìn trái nhìn phải vẫn thấy vết máu trên thắt lưng cực kỳ chói mắt, Vương Sóc suy nghĩ nửa ngày, đem đai lưng trên người mình cởi xuống.


Nàng mặc quần áo nam, nhưng không vừa với người, có vẻ như eo nàng quá nhỏ, vì vậy trông nàng như được bọc trong hai lớp thắt lưng dày.

Đem thắt lưng buộc lên người Đồ Cảnh, quả nhiên đã che được phần lớn vết máu.Mấy người ở ngoài thành chia ra, bao vây, nói nghe rườm rà, nhưng thực tế chỉ mất chưa đến nửa nén hương, rất nhanh đã tiến sát thành.

Lúc vào thành, Đồ Cảnh là công tử đi du học, Vương Sóc là gã sai vặt của công tử, người báo tin là hộ vệ, hết sức phù hợp với cách ăn mặc của ba người lúc này, cũng che dấu sắc mặt tái nhợt của Đồ Cảnh.Thuận lợi tiến vào thành Kim Lăng, nhóm người đi đến một con hẻm nhỏ, Đồ Cảnh liền không chống đỡ được dựa tường chậm rãi sụp xuống mặt đất."Vết thương của ngài mấy ngày mới có thể hoạt động bớt khó khăn?" Vương Sóc hỏi.“Ba ngày!” Đồ Cảnh cắn răng nói.Vương Sóc biết ba ngày đó đã là ít nhất có thể rồi, hiện tại nếu bọn họ đột nhiên tăng tốc chạy đi, trong kinh chắc chắn xảy ra chuyện, nếu không thể chạy, nhất định sẽ gặp phải ám sát.Vương Sóc gật đầu, sau đó nói với người báo tin: "Sáng sớm ngày thứ tư, chúng ta sẽ tụ họp ở rừng cây ngoài thành sau tiếng đánh trống, ngươi trước tiên đi truyền tin cho chủ tử ngươi." Vương Sóc chỉ chỉ cửa thành, dùng tiếng trống buổi sáng làm ám hiệu, khi cửa thành mở, bọn họ phải chạy tới kinh thành trong thời gian ngắn nhất.Người báo tin cũng không hỏi "Các ngài sẽ làm gì?" hay "Có cần giúp đỡ không?".

Toàn những câu hỏi thừa thãi, trầm mặc chắp tay, nhanh chóng rời đi, lách người mấy cái liền không thấy bóng dáng.Vương Sóc đỡ Đồ Cảnh từ trên mặt đất dậy, nói: "Kiên trì một chút."“Ừm." Đồ Cảnh tận lực tự mình đi lại, không dồn quá nhiều trọng lượng đè lên người Vương Sóc, nếu Đồ Cảnh không kiên trì, thật sự sẽ mất mạng.Vương Sóc quan sát phương hướng, đi theo đường phía sau, lúc này chính là thời gian bắt đầu mở cửa buôn bán, người ở trên đường phần lớn đều dựa vào đường chính để kinh doanh buôn bán, tập trung ra phía ngoài bày sạp.

Quầy hàng bày ở sau đường cũng không có ai ghé qua, đều là những cửa hàng cũ kĩ, hoặc những cửa hàng bán đồ linh tinh kì lạ, hai người Vương Sóc đi qua, cũng không khiến cho người ta chú ý.Đi tới chỗ xe ngựa, Vương Sóc đứng ra thuê một chiếc xe ngựa cho "công tử" nhà mình, "công tử" nhà nàng vẻ mặt tái nhợt mệt mỏi đứng ở bên cạnh, Vương Sóc liên tục giải thích: "Công tử đi ngoại ô thăm thú nên hơi mệt mỏi." Sau đó phía sau xe ngựa vang lên tiếng khuyên nhủ của hạ nhân nói với công tử nhà nàng: "Thiếu gia, chúng ta trở về đi, phu nhân biết ngài bỏ nhà ra đi sẽ đau lòng lắm, ngài coi như tiểu nhân đáng thương, nếu ngài có tốt xấu gì, tiểu nhân nhất định sẽ bị lột da a!”Công tử sắc mặt tái nhợt trừng mắt nhìn hạ nhân một cái, nói: "Ta không trở về thì sao chứ? Cái chân chó này của ngươi không phải là để trở về báo tin sao?”Vương Sóc bên cạnh giải thích rõ ràng thân phận công tử nhà mình, lại mạnh tay buộc chặt chiếc xe ngựa, đồng thời không cho ngựa đi theo.


Quản lý xe ngựa trong lòng cũng biết rõ, tiểu công tử nhà nào bỏ nhà ra đi, khẳng định là trong nhà có biến, giấu diếm cũng là chuyện bình thường.

Vương Sóc cũng đưa đủ bạc mua xe ngựa rồi, quản lý cũng vui vẻ tự tại.Vương Sóc đỡ Đồ Cảnh lên xe ngựa, chạy về phía đường Long Vương.Đến nơi, Vương Sóc quất một roi cho ngựa đi, đỡ Đồ Cảnh đi đến một góc nhỏ phía sau tòa phủ đệ, rút cây trâm gài trên đầu xuống, cạy vài cái liền mở được ổ khóa đồng dính đầy bụi bặm.Đỡ Đồ Cảnh vào, khôi phục lại nguyên trạng cho chiếc ổ khóa, Vương Sóc dìu Đồ Cảnh đi đến hiên nhà ở tiểu viện phía sau.

Sân này tuy rằng hoang vắng, nhưng mấy căn nhà chính vẫn được quét dọn vô cùng sạch sẽ."Đây là chỗ nào?" Đồ Cảnh không còn sức lực hỏi."Là nhà cũ của Vương gia." Vương Sóc nói, nàng đến Kim Lăng chỉ một lần, còn có thể biết chỗ nào nữa chứ."Không được...""Thành, đây là viện của tam thúc tổ thứ tử của ta, thúc thúc ngày trước mất sớm, tam thúc tổ mẫu trong lòng nhớ nhung, mới bố trí tiểu viện này.

Tam thúc tổ mẫu ta mùng mười lăm mỗi tháng mới đến tế lễ một lần, nhiều năm như vậy, các người hầu đã sớm buông lỏng, chỉ mùng mười bốn mới đến quét dọn, ngài yên tâm đi." Vương Sóc giải thích, người đang bệnh đúng là mẫn cảm, suy nghĩ nhiều, hiện giờ hai người coi như cùng trên một con thuyền, Vương Sóc không ngại nói thật, cho Đồ Cảnh một chút cảm giác an toàn.Vương Sóc đỡ Đồ Cảnh lên giường nằm, nói: "Ta đi tìm chút gì đó để ăn, ngài cảnh giác một chút.”Không cần Vương Sóc dặn dò, Đồ Cảnh cũng không dám ngủ, Đồ Cảnh nằm trên chiếc giường mềm mại, mơ mơ màng màng híp mắt lại, không dám để cho mình ngủ quá sâu.Lúc Vương Sóc trở về, đã thay một bộ nam trang mới, còn mang theo một cái túi lớn tiến vào.


Vương Sóc lặng lẽ thay xiêm y cho Đồ Cảnh, băng bó vết thương một lần nữa, hiện tại có điều kiện tốt, Vương Sóc còn cẩn thận dùng chỉ khâu vết thương của hắn lại, cho dùng thuốc trị thương xịn, cho uống canh thuốc đã nấu xong từ sớm.Đồ Cảnh khô miệng nhấp một ngụm canh thuốc ấm áp, bọn họ không có cách nấu thuốc trong sân, nên hương vị khá đậm.

Đồ Cảnh cũng không có nói cái gì linh tinh như đa tạ, vì ân cứu mạng lần này dùng chữ “tạ” cũng không đủ.Mỗi ngày, buổi sáng Vương Sóc ngoại trừ thường xuyên trở về mang đồ ăn cho Đồ Cảnh ra, thời gian khác đều ở bên ngoài, buổi tối trở về nghỉ ngơi, nàng ngủ trên chiếc giường trống, Đồ Cảnh ngủ trên chiếc giường nhỏ êm hơn.

Không phải Vương Sóc ngược đãi bệnh nhân, giường êm có độ đàn hồi, Đồ Cảnh bị thương ở thắt lưng, nằm như vậy, mỗi lần ăn cơm sẽ không phải đứng dậy, sẽ không đụng đến vết thương.Ban đêm, Vương Sóc xoay người hướng mặt mình về phía vách tường, lạnh lùng nói: "Ngủ đi, ngày mai sẽ đi!" Cho dù xoay người lại, Vương Sóc cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Đồ Cảnh, bị nhìn như vậy ngủ sẽ không gặp ác mộng chứ?Đồ Cảnh nằm trên giường mềm, hơi nghiêng đầu, nhìn mông lung ra cửa sổ, nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng khó có được dâng lên một chút dịu dàng.Người thông minh rất ít khi khoan dung, mà Vương Sóc không nghi ngờ gì chính là một người thông minh, cho nên nàng thiện lương khoan hậu như vậy, bất kể hiềm khích trước kia, trong lòng Đồ Cảnh rất có cảm kích.

Vương Sóc khẳng định biết cứu mình không phải là một lựa chọn tốt, nhưng nàng vẫn cứu.

Đồ Cảnh trong lòng cũng hiểu được, nếu mình không thể kiên trì được mà chết giữa đường, Vương Sóc chắc chắn sẽ thuận tiện hơn trong việc chạy trốn, nhưng cho dù là có điều kiện cứu giúp như vậy, Đồ Cảnh trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.Khó khăn nhất chính là, cho tới nay, Vương Sóc chưa từng mở miệng hỏi nguyên nhân Đồ Cảnh bị đuổi giết, nhiều lần đều cho rằng Vương Sóc sẽ hỏi, cũng ở trong lòng tính toán làm thế nào để từ chối nàng mà không thất lễ, không nghĩ tới Vương Sóc một chữ cũng không đề cập tới.


Thật là một người phụ nữ thông minh! Đồ Cảnh ở trong lòng cảm thán.Nếu Vương Sóc biết tâm tư của Đồ Cảnh, khẳng định bật cười, nàng không phải không tò mò, mà là biết tò mò cũng vô dụng, chẳng lẽ Đồ Cảnh sẽ nói cho nàng biết sao? Từ mấy năm trước ở Kim Lăng thiếu chút nữa bị hỏa thiêu chết, Vương Sóc đối với Đồ Cảnh ấn tượng giảm mạnh, ngày thường có thể nói chuyện vui vẻ, chỉ là bề ngoài mà thôi, Vương Sóc mỗi ngày ngửi thấy mùi hương trên người Đồ Cảnh đều sẽ rùng mình, luôn làm cho nàng nghĩ đến hương mai lạnh kia lẽo khiến người ta sợ hãi.Trong lòng Vương Sóc, Đồ Cảnh chính là một con độc xà, cho dù thân phận cao quý, mưu đồ rất lớn, vậy cũng không khác gì rắn hổ mang chúa, độc ác như nhau, động vật mà cả hai đời Vương Sóc sợ nhất chính là rắn.Hai người đều có tâm tư, nghỉ ngơi trong một gian phòng.

Mấy ngày nay Vương Sóc đều ngủ nông, nàng không dám ngủ sâu, nàng không tin tưởng Đồ Cảnh, Đồ Cảnh cũng giống như vậy.Ba ngày trôi qua, thương thế của Đồ Cảnh tốt hơn một chút, ít nhất không cần người nâng đỡ, có thể tự mình đi lại.

Hai người gần nửa đêm liền đứng lên, vội vàng xóa sạch mọi dấu vết trong phòng, thừa dịp đêm muộn, chạy tới cửa thành.Vương Sóc hôm nay mặc một bộ nữ phục thô sơ, trên tay cầm trứng gà, bên ngoài có thể nhìn thấy làn da đều bị nước thuốc bôi đen bôi vàng, Đồ Cảnh cũng mặc y phục gọn gàng, đẩy một xe rau, một chiếc xe lớn cồng kềnh, nhìn diện tích lớn, nhưng thực tế không có trọng lượng.Lúc hai người đi tới cửa thành, đang muốn ra khỏi thành, đã bị quan binh ngăn lại kiểm tra, vị quan binh đó vốn là người quen, nhưng hai người vẫn nhịn không được khẩn trương hẳn lên.Vương Sóc mặt cười, vẻ mặt đau lòng từ trong tay áo lấy ra ba tấm đồng đặt vào tay binh lính, nói: "Lão gia đi thuận tiện, đi thuận tiện."“Cái gì thuận tiện bất tiện, đại nhân có lệnh, cẩn thận lục lọi, mau dỡ hết đồ ăn, để cho các huynh đệ ta cẩn thận điều tra." Binh lính kia chê ít, động tác thô lỗ muốn lật xe.“Nhẹ một chút, nhẹ một chút!” Vương Sóc làm bộ muốn nhào tới, nhưng lại không yên lòng về trứng gà trong tay, đem trứng gà giao cho Đồ Cảnh xách, chính mình nhanh tay nhanh chân dỡ mấy bó rau, trong miệng không nhịn được lẩm bẩm nói: "Bán rau như tích hoa, không thể thường xuyên di chuyển, làm thế này giày vò qua lại, nhìn xem lá rau đều đã nát hết rồi.”“Người ta đều là vào thành bán đồ ăn, ngươi ngược lại lại ra khỏi thành bán đồ ăn, ta thấy nữ nhân ngươi khẳng định có vấn đề!” Người lính kia gây khó dễ nõi.“Không dám, không dám!” Vương Sóc rất vất vả mới có thể đem rau củ dỡ ra rồi buộc lại xe, làm ra vẻ sợ hãi, liên tục xua tay.Binh lính cũng đã xem qua chiếc xe cồng kềnh không giấu người, mà bây giờ chẳng qua chỉ mượn chuyện của nàng nói đến chuyện của mình để chiếm lợi mà thôi.Vương Sóc chen chúc bên cạnh binh lính, nịnh nọt nói: "Lão gia có điều không biết, chúng ta là hạ nhân của Cổ gia, mấy thứ này đều là đưa tới cho trang trại, khà khà, ngài đi thuận tiện, đi thuận tiện." Nói xong lại cho tay vào trong tay áo móc tiền, lần này ngay cả túi tiền cũng lấy ra, đem tất cả tiền đồng dâng lên, nói là tất cả, cũng chỉ có hơn mười cái, như vậy Vương Sóc còn vẻ mặt đau lòng."Hai ngươi đều từ Cổ gia sao?" Người lính hỏi."Chứ sao nữa? Kim Lăng thành ngoại trừ Cổ gia chúng ta, còn có nhà ai đây!" Vương Sóc ưỡn ngực, vẻ mặt tự hào.Binh lính kia ngại uy danh của Cổ gia, nhìn Vương Sóc quả thật cũng chẳng còn gì, mới phất tay thả đi.Vương Sóc bước nhanh đến bên cạnh xe, đẩy xe chiếc xe cồng kềnh bỏ chạy, tựa như sợ bị bắt lại.

Các binh lính còn có thể nghe được Vương Sóc vừa chạy, vừa nhỏ giọng dặn dò nam nhân bên cạnh nàng cầm trứng gà cẩn thận..