Chương 104 Gia nhập ca đoàn

Ca Trưởng thấy Minh cứ đứng mãi không chờ nữa liền nắn bóp các ngón tay rồi rải trên phím đàn vừa dạo vài nốt đầu, hắn liếc nhìn Minh thì thấy Minh chậm trãi đưa cây sáo lên môi, một tiêu âm như có như không trổi lên cuộn vào tiếng dương cầm rồi biến mất tăm. Sau đó hai phách tiêu âm liên tục, trầm bổng lúc lớn lúc nhỏ khiến lần lượt truyền đến tai Ca trưởng khiến hắn nghe tiêu âm lúc như bên người lúc như vang vẳng từ phương nào vực sâu xa thẳm khiến tâm trí bị dẫn dụ đưa vào ý nhạc, bất giác đôi tay rời khỏi phím đàn lúc nào không hay, đôi mắt nhắm hờ nhưng lại trông thấy mơ hồ hồn mình quyện theo làn mây nâng đến tận Thiên cung, lạ một điều làn mây chung quang hiện lên những văn tự sáng lung linh muôn màu vạn trạng, múa máy trước mặt tiếp tục cuộn lên trời cao.

Lúc này cha xứ đã về phòng mình còn người giúp việc đã dọn dẹp xong, vào chào cha xứ đi về thì nghe thấy tiếng tiêu vọng lại ông đang định nói thì cha xứ ra dấu bảo yên lặng. Ông giáo Thông chính là người giúp dọn dẹp thấy cha xứ tập trung như lắng nghe thì cũng yên lặng lắng nghe thì quả nhiên thấy tiếng tiêu lúc có lúc không vọng lại, ông nhận ra đó chính là bản Thánh ca “Ca Khúc Trầm Hương”. Lúc tiêu âm rõ ràng thì ông cảm giác như chính mình đang dâng lời lên, còn lúc nhỏ nhẹ thì như cả tâm hồn mình bay theo tiêu âm quyện theo làn mây đưa tận lên cao, ông cảm thấy mọi lo âu khổ sầu biến mất chỉ còn lại niềm vui sướng vô tận không tả mà từ trước đến nay chưa bao giờ được cảm nghiệm. Khi tỉnh lại thì ông thấy trước mặt cha xứ đang nhìn mình hỏi:

- Vừa rồi tôi có nghe ai tấu lên bản sáo Thánh ca “Ca Khúc trầm hương” nên ra dấu cho ông giáo yên lặng đôi phút.

- Thì ra cha cũng nghe ra bản tiêu “Ca Khúc Trầm Hương”. Thật là tuyệt diệu phải không Cha, “Lời cầu con như Trầm Hương bay lên tới Thiên Đường, lung linh ánh nhiệm mầu…” Quả thật là một niềm vui sướng, con dường như hồn con cảm giác được Thiên Đàng nơi phía trước.

- Phải rồi! Tôi cũng cảm giác được đôi chút. Không biết kẻ thánh thiện nào tấu lên được tiêu khúc đặc sắc đến thế, dẫu cho chính tác giả bài thánh ca này cũng không thể đạt được trình độ đưa hồn người nghe vào ý nhạc như vậy. Vẫn biết là thánh ca giúp tín hữu nhờ theo lời và ý nhạc sốt sáng cầu nguyện nhưng chưa thấy ai có thể làm cho người ta tâm hồn lắng đọng quên hết muộn phiền nơi dương thế nâng hồn lên đến tận Thiên đình.

- Dường như tiếng tiêu này từ trong nhà thờ thì phải, hay là…

- Đi! Chúng ta mau đến xem.

Hai cha con vào nhà thờ thì thấy vắng lặng như tờ, khi nhìn lên gác đàn thì thấy hai thanh niên, hai người cùng vận áo trắng quần đen. Một người là ca trưởng quen thuộc đang ngồi bên Orgel, đôi mắt đẫm lệ nhưng khuôn mặt sáng lên khác thường, bên trái là một thanh niên lạ mặt đang nghiêm trang đứng yên xuất thần, hai mắt đang chăm chăm lên bàn thờ.

Lúc tỉnh thức, Minh thấy có cha xứ và ông giáo Thông đang nhìn lên thì đoán có lẽ bản tiêu mình vừa thổi phiền đến hai vị này nên vội gật đầu chào, nhìn bên cạnh thì thấy ca trưởng vẫn còn đang ở trong cơn xuất thần vì bản tiêu của mình vừa tấu, chàng quyết định trước rời đi nơi đây, lần sau gặp lại nói chuyện sau.

Trên đường về Minh không khỏi thắc mắc, rõ ràng trình độ thổi bản thánh ca của mình chưa đạt được tiêu chuẩn, song không hiểu tại sao hôm nay mình lại dễ dàng diễn đạt được vượt qua ý muốn, vả lại cảm giác được trong nhà thờ không khí linh thiêng khác hẳn ở nhà hay ở trong Hồng Mông Linh Châu giới, nhìn lên đấng cứu chuộc trên cây thánh giá cảm thấy thật gần gũi quen thuộc, chẳng lẽ có liên quan đến thần khí khi trừ quỷ lúc trước bất ngờ thu hoạch được?

Chính trong lúc này tại nhà thờ, người ca đoàn trưởng tỉnh dậy hẳn, thấy cha xứ và ông giáo Thông đang ở bên cạnh nhìn mình thì giật mình hỏi:

- Sao cha và ông giáo ở đây? Chuyện gì vừa xảy ra.

Sau đó lại nhìn quang hỏi:

- Người kia tên Thanh-Minh vừa thổi sáo đâu rồi?


- Có phải anh Thanh-Minh kia vừa ở đây thổi tiêu bản thánh ca “Ca khúc trầm hương”., Việc này thế nào?

Ca đoàn trưởng lúc này mới kể rõ đầu đuôi cho hai vị này sau đó nói:

- Không biết anh Thanh Minh này còn trở lại nữa không? Anh này biểu hiện rất lạ, hay chăm chú nhìn lên bàn thờ ánh mắt đúng là chiếu vào cây thập tự không biết có ý gì?

- Thôi quên đi, đây là nhà Chúa. Người đến đây cầu nguyện bằng cách này cách khác đều là điều đáng mừng.

Ông giáo Thông hôm nay vì gặp chuyện nghe bài Thánh ca nên về trễ hơn bình thường, trong nhà mọi người đang chờ ông để cùng dùng bữa cơm tối. Hồng-Linh nhìn thấy ba về với vẻ mặt tươi vui, trên khuôn mặt dường như sáng lên khác thường liền hỏi:

- Ba hôm nay đi lễ về dường như trên mặt có điều gì khác thường, má và chị Thu có nhận ra không?

Mười hai con mắt bất giác nhìn thẳng vào mặt ông giáo nhận xét.

- Ừ nhỉ, ba hôm nay trông đẹp trai hẳn ra.

Cả nhà cười ồ còn chị Thu chỉ mỉm cười không nói ý kiến.

- Tao có đẹp thì đẹp lão chứ trai trẻ gì..

- Má thấy sao, ba hôm nay có phải đẹp hơn mọi ngày không.

- Ba mày hôm nay tươi tỉnh mặt đúng là sáng hơn nhiều, ba mày đang có chuyện vui gì xảy ra thì phải.

Ông giáo nhìn vợ và con gái rồi nhẩn nha nói:

- Đúng là hai mẹ con sáng mắt nhạy cảm, hơn mấy đứa con trai. Thôi làm dấu rồi ăn tối đã, từ từ tôi kể cho mà nghe.

Mọi người vui vẻ ăn cơm tối ông giáo mới nhẩn nha kể lại chuyện bài Thánh ca ông đã nghe, ông kể luôn cảm giác của mình và kết luận “Khi đó ba tâm hồn như siêu thoát khỏi mọi lo âu muộn phiền, không hề còn vương vấn gì chỉ còn lại lời cầu quyện trong hương bay, sau đó thì thấy tâm hồn vui sướng khó tả, đến bây giờ mới biết lúc đó ba đã nhận được nhiều ơn lành từ Thiên cung.”

Lúc cha xứ và ba nhìn lên gác đàn thì còn thấy người thanh niên tấu lên bản thánh ca này đứng xuất thần nhìn lên cây Thánh giá, còn ca đoàn trưởng thì cũng xuất thần, nước mắt đầm đìa. Sau khi thanh niên đó tỉnh thấy cha xứ và ba thì gật đầu chào rồi rời khỏi, không ai biết hắn từ đâu đến và cứ nghe anh ca đoàn trưởng kể lại thì hắn tên Thanh-Minh.

Nghe xong chuyện thanh niên này Hồng-Linh không để tâm nhiều, chỉ vui mừng cho ba nàng được biến đổi thành người tốt hơn trước.

Thời gian này đã gần vào lễ Giáng Sinh ca đoàn lại ra sức tập hát cho dịp đại lễ này nên tuần hai lần ca viên đi tập hát. Hôm nay lúc chiều nàng cùng bạn bè rủ nhau đi chơi vườn trái cây thì gặp ngay bác Hai gái chủ vườn, vừa thấy nàng bác đã tỏ ra vui vẻ khác thường, ánh mắt thoáng loé lên, thấy vậy Hồng-Linh cười hỏi:

- Bác Hai nè, hôm nay Bác gặp cháu sao biểu hiện khác thường vậy, dường như có chuyện gì vui phải không?

- Khoan đã, để chút nữa bác nói cho cháu.

Sau hai tiếng đồng hồ quả nhiên bác gái có dịp gặp Hồng-Linh một mình nói chuyện.

- Hồng-Linh nè bác hỏi cháu chuyện này nhé.

- Bác cứ hỏi đi, sao hôm nay bác khách sáo vậy.

- Được rồi, thì không khách sáo nữa. Cháu đã chấm được ai chưa, hay có bạn trai chưa?

- Bác! Sao lại bất chợt hỏi chuyện này. Cháu bị làm phiền nhiều rồi nên định không quen bạn trai, chắc cháu sẽ đi tu.

Bác gái bí mật mỉm cười:
- Không có gì! Có người nhờ bác nhắn lại với cháu một lời.

- Ai vậy, nhắn lời gì.

- Cháu có biết Thanh-Minh không? Cậu ta nhắn…

- Thanh-Minh? Cháu không quen biết người này.


- Không sao!

- Cậu Thanh-Minh này nhắn nói cho cháu là cậu ta rất hâm mộ cháu..

- Chỉ có vậy thôi à?

- Chỉ thế thôi.

Hồng-Linh cười thầm nghĩ:

- “Bác gái này thật lẩm cẩm, chuyện vớ vẩn của mấy anh chàng si tình này cũng quan tâm còn nhận chuyển lời này nọ.”

Trong chốc lát nàng đem chuyện này quên mất không nghĩ đến nữa. Thiên-Hương lại tò mò hỏi:

- Bác gái nói chuyện gì thế, quan trọng không?

- Chẳng có gì quan trọng cả, không đáng nói đến..

Nàng không muốn nói ra nên lại nói:

- Thôi chúng ta đi về ăn trưa cho sớm chiều nay đi tập hát, hôm nay sớm hơn mọi khi một tiếng.

Thì ra hôm nay Minh gặp lại ca đoàn trưởng, hai người nói về chuyện bữa trước.

- Bài tiêu thánh ca cậu tấu hôm trước thật tuyệt, tôi chưa bao giờ được nghe có ai tấu hay như vậy.

- Thật không, nói thật bài này trước kia tôi tập chưa đủ nhưng không biết hôm đó đột nhiên đạt được hơn ý muốn. Song tôi đến anh không phải là khoe khoang tài thổ ìtiêu mà muốn vào ca đoàn học hỏi chút nhạc Thánh ca, nghệ thuật chơi đàn Orgel của anh rất tuyệt..

- Cái gì anh nói muốn gia nhập ca đoàn…

- Đúng vậy! Tôi mới đây học thêm được một ít dương cầm, lại thấy những bài thánh ca tuyệt hay nên học được một ít, bây giờ là muốn vào ca đoàn tập hát, và nếu tiện dịp thì luyện thêm đàn Orgel.

- Vậy thì tốt quá, tốt quá, vậy anh có thể thổi tiêu …

- Khoan đã, tôi thấy rất có ít bài hợp với tiêu âm, ngay cả bản Ca Khúc Trầm Hương cũng thế, nó hợp với Orgel và đàn tranh hơn nên tạm thời tôi chưa muốn đem tiêu ra thổi trong ca đoàn.

- Vậy đáng tiếc, nhưng khi nào có bản hợp với tiêu thì anh không được từ chối đấy nhé.

- Cái đó tự nhiên.

- Vậy hôm nay 3 giờ rưỡi buổi chiều, chúng ta gặp tại nhà thờ trên gác đàn, trước khi tập hát tôi muốn xem ngón Dương cầm của cậu.

Minh suy nghĩ thấy không có dịp làm quen được với Hồng-Linh nên đạ dự tính nhập ca đoàn từ trước khi học dương cầm, đến nay môn này đã trôi chảy tuy không đặc sắc bằng thổi tiêu nhưng so với các nghệ nhân khác không kém bao nhiêu.

Sau khi thử ngón đàn của Minh ca đoàn trưởng vừa lòng, thấy tài chơi đàn so với mình có hơn chứ không kém, lúc chơi lại rất có hồn, Minh luôn để hết tâm hồn trên phím đàn, có thể là chơi bằng cả trái tim nên ca đoàn trưởng rất thưởng thức. Đáng tiếc ca đoàn đã có người chơi Orgel nên đành để Minh tập hát như một ca viên bình thường và là người chơi Orgel phòng bị.

Gia nhập ca đoàn chàng biểu hiện bình thường, tập hát bè Bass. Các bản nhạc hầu hết chàng đã biết, hoặc nếu chưa biết thì chỉ cần xem qua một lần là thuộc nên khi hát đã thuộc lòng không cần bản, chỉ có một vấn đề là lời nhạc chàng không hiểu hết, khi hỏi những bạn bên cạnh thì họ ngạc nhiên, vì đây chính là những điều căn bản của giáo lý, ai cũng biết nhưng vẫn giải thích cho chàng. Đối với phái nữ đặc biệt với Hồng-Linh chàng chú ý tránh xa ít tiếp xúc để phát triển tự nhiên.
Những câu hỏi về lời Nhạc của Minh làm nhiều người biết nên đã có một cô Tuyết Mai tặng cho chàng một cuốn sách bổn, trong đó có đầy đủ căn bản chi tiết với dạng hỏi đáp.

- Vậy sao được, sao Minh dám nhận!

- Điều này không sao, đây là của Cha xứ tặng, em chỉ đưa chuyển dùm nên không cần ngại, nếu muốn cám ơn thì phải đến cha xứ…

Minh đành phải nhận cuốn sách nhỏ, thế là nửa tiếng đầu chàng không tập hát nữa, ngồi một bên đọc xong cuốn sách sau đó tiếp tục tập hát. Ca đoàn có tất cả ba chục người, một ca trưởng, một người đàn còn lại 28 ca viên, nữ chiếm đa số 17 người. Minh tập hát càng ngày càng điêu luyện, giọng trầm mạnh uyển chuyển tự nhiên, sau ba tuần thì đã không kém đồng bọn. Một lần sau khi hát lễ gặp cha xứ, chàng ngỏ lời cám ơn về cuốn sách nhỏ, cha xứ kéo vào phòng riêng đưa cho một cuốn khác dầy hơn nhiều.
Minh xem ngoài bìa thì thấy đề Thánh Kinh Cựu Ước và Tân Ước rồi đưa trả lại thì cha xứ gạt đi nói:

- Cuốn này là tôi muốn tặng anh, anh đọc kỹ trong đó nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ kiếm tôi.

Minh cất sách đi trong lòng tò mò nên khi đêm về vào Hồng Mông Linh Châu giới đọc lúc đầu đọc phần cựu ước đọc phần sáng thế ký, thấy câu chuyện kể lại rất hấp dẫn chàng đọc hết qua phần exodus,… một đêm đọc hết sạch nhưng nhiều chỗ chẳng hiểu gì. Về phần Tân Ước thì hiểu nhiều hơn chàng cũng không đi hỏi cha xứ lại chuyên tâm tập hát, tập đàn, mỗi tuần ngoài hai ngày tập hát còn đi hát lễ ba ngày trong tuần. Đứng trong ca đoàn nên ai hát hay dở đúng sai chàng biết ngay, bây giờ giọng của Hồng-Linh chàng quen thuộc lắm rồi, giọng nàng đã trở thành quan trọng bên phái nữ , hát đã hay mạnh lại chính xác. Điều khác ngoài ca hát chàng phát hiện ra là tâm tình hát, thái độ cầu nguyện trong thánh lễ Hồng-Linh biểu hiện khác hẳn mọi người, rõ ràng nghiêm trang, tập trung sốt sáng hơn mọi người khác, và nàng hầu như không nói chuyện riêng.


Cuối cùng ngày lễ Giáng Sinh đến, năm nay chàng không về thăm mẹ chỉ báo cho mẹ biết chàng tham gia sinh hoạt ca đoàn ở giáo xứ Tân Triều, và như mọi năm trao cho mẹ một số tượng gỗ để các em bán kiếm tiền sống.

Lần tập dợt cuối cùng trước lễ Giáng Sinh ca Trưởng, anh Nhân báo cho mọi người biết anh Tuấn người đánh Orgel bị bệnh bất ngờ không thể tiếp tục làm mọi người lo lắng. Lúc đó anh Nhân mới trấn an mọi người:

- Anh Tuấn bị bệnh bất ngờ nhưng rất may mắn ca đoàn chúng ta mới có một tay đàn Orgel không kém dự bị.

- Ai vậy?

- Chính là anh Thanh-Minh, Minh tuy mới nhập ca đoàn chưa đầy ba tháng nhưng nghệ thuật đàn Dương cầm của anh không kém anh Tuấn, vậy mời anh Thanh-Minh ra thay thế giúp anh Tuấn trong thờì gian này.

Minh tiến lên nói

- Cám ơn anh Nhân và mọi người đã tin tưởng, Minh sẽ cố gắng hết sức.

Minh vào chỗ ngồi thử dạo đàn một lát khiến cho mấy chục con mắt theo dõi đôi tay của chàng thưởng thức.

- Quả nhiên khá, nghe rất đã tai..

Mọi người cười ồ…
Xem phong cách của Minh lúc này khác hẳn khi hát, dáng điệu quả nhiên nhàn nhã, từng cử động trên người biểu hiện đều hài hoà với chung quanh, đôi tay những ngón thon dài thoăn thoát lướt trên phím đàn mọi người nhìn chàng biểu hiện mà như say như mê theo hồn nhạc.

Lúc đó Hồng-Linh ánh mắt chợt loé nên hai mắt dán vào phía sau lưng Minh thầm nói “rất giống… chẳng lẽ vậy”. Nguyên lúc bà cụ ăn xin thiếu chút bị tai nạn nàng nhìn thấy bón lưng người cứu, sau này đắn đo suy nghĩ tình trạng lúc đó, nếu lúc đó không có người cứu giúp thì không những bà cụ Đắc bị đụng chết cả bọn mình bốn đứa chỉ ở cách đó năm mét cũng khó thoát khỏi. Lúc này nàng chỉ liên tưởng đến bóng lưng kia, và đến nay quên hẳn chuyện bài thánh ca “Ca Khúc Trầm Hương” ba nàng kể hôm nào đã nhắc đến tên Thanh-Minh.

- Chúng ta bắt đầu buổi tập dượt cuối này ngày mai chính thức hát lễ Giáng Sinh.

Minh theo lệnh ca trưởng dạo đàn, đệm lúc đàn không quên hát bè của mình, quả nhiên diễn đạt bài hát nhờ tiếng đàn Orgel khác hẳn trước, tâm tình mọi người được tiếng đàn ảnh hưởng lâu lâu nhìn vào dáng điệu phong cách chơi đàn của Minh mà thêm cảm hứng. Chẳng mấy chốc buổi tập dượt đã xong sớm hơn dự định 45 phút.
Khi mọi người về còn lại Nhân và Minh, anh Nhân tán thưởng một lần nữa:

- Quả nhiên khá lắm, bảo đản đêm mai sẽ ca đoàn sẽ thành công.

Tôi có ý này không biết nên nói khay không?

- Thì cứ nói thử xem.

- Lúc các ca viên đi lên rước lễ còn mình tôi ngồi cũng không biết làm gì nên đề nghị để tôi lúc đó tấu lên một bản êm dịu anh thấy sao?

- Đâu anh thử bản anh định chơi tôi nghe thử xem.

- Đó chính là bản Mình Máu Thánh ít người đem ra hát, song ý nhạc thật hay.

Minh nói xong diễn bản đó, anh Nhân thất thần nghe bản đó. Bản nhạc vừa dứt đã vội nói:

- Tuyệt! Rất hợp êm dịu đúng với tâm tình lúc đó…

- Vậy…

- Cứ thế mà làm…


Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=4