Quy Vãn rời khỏi tẩm cung của Hoàng hậu mà lòng rối bời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không sao làm rõ được cảm thụ trong lòng. Nụ cười thê lương của Hoàng hậu vẫn quanh quẩn trong tâm trí nàng, không cách nào xua tan. Vừa ra khỏi điện nàng bất ngờ thấy Hoàng thượng đã đứng ngoài cửa từ bao giờ, Hoàng thượng sắc diện u ám, đi đi lại lại, do dự chưa bước vào.

Nàng dừng chân, lùi lại mấy bước, tựa vào cửa hiên cẩn thận quan sát hành động của Hoàng thượng. Hoàng thượng tựa hồ vô cùng bối rối khó xử, buồn lo phủ mờ gương mặt khôi ngô anh tuấn của người, Quy Vãn nhất thời vui mừng, xem ra quân vương cũng không phải đấng vô tình.

Hoàng thượng vẫn do dự ngoài điện, Quy Vãn thấy người đi đi lại lại, trong lòng cũng có chút căng thẳng, nàng thật mong mỏi người có thể vào trong điện, an ủi Hoàng hậu một lần, như vậy Hoàng hậu sẽ không tuyệt vọng đến nhường ấy.

Bên ngoài điện Hoàng hậu tĩnh lặng như tờ, thời gian chậm rãi nhỏ từng giọt tí tách, Hoàng thượng trước sau vẫn chưa bước lên bậc thang vào điện, Quy Vãn quan sát mà lòng như lửa đốt, nghĩ tới Hoàng hậu đơn côi vò vô đợi chờ trong tẩm cung, nàng cũng có phần buồn bực.

Rốt cuộc Hoàng thượng cũng chịu bước lên bậc thang, tiến về phía trước, nỗi âu lo trìu nặng trong lòng Quy Vãn cuối cùng cũng vơi bớt, một bước này của Hoàng thượng cũng đủ để cứu vớt một vận mệnh đầy bất hạnh. Nàng đang mừng thầm trong dạ, bỗng đâu một thái giám vội vã từ ngoài điện chạy vọt vào, miệng kính hô: “Hoàng thượng, Hoàng thượng…” Hoàng thượng đột nhiên quay đầu, bước chân cũng dừng lại, thái giám lại gần thì thầm bên tai người điều gì. Hoàng thượng lộ ra vẻ mặt sửng sốt, xuống khỏi bậc thềm đi thẳng không một lần ngoái đầu trông lại.

Thấy người vội vã rời đi, Quy Vãn thất vọng vô cùng, nàng ra khỏi điện, chậm rãi bước xuống bậc thềm, ngoắc tay gọi tên thị vệ đứng cạnh, lạnh lùng hỏi: “Hoàng thượng vội vã như vậy rốt cuộc là đi đâu?”

Thị vệ ngơ ngác, không hiểu nổi vì sao Thừa tướng phu nhân lại hỏi chuyện này, chỉ cung kính đáp: “Bẩm, nghe nói phía Huỳnh phi nương nương có chuyện, nên…” Quy Vãn phất tay ngắt lời hắn, mặt lộ vẻ giận.

Quay đầu lại, tẩm cung của Hoàng hậu quạnh quẽ thê lương, ngoài đám thị vệ không nói không rằng cũng chẳng còn âm thanh nào khác, đâu thấy cảnh tượng đông đúc, náo nức như trẩy hội thường ngày, than nhẹ một tiếng, Quy Vãn rời khỏi đại điện.

Chốn hoàng cung này gợi cho nàng thật nhiều cảm khái, nỗi ai oán tủi hờn của những nữ tử cả đời bị vây hầm trong thâm cung xuyên thấu hết tầng tầng lớp lớp ngói vàng tường đỏ, ngập tràn từng ngõ ngách trong hoàng cung mênh mông. Lắng tai nghe, ngay cả tiếng gió vi vu thổi qua bên mình cũng tựa như những tiếng thở than chứa chất vô vàn oán hận cùng những cuộc vật lộn, tranh giành tuyệt vọng trước khi bị cuốn vào trầm luân.

* * *

An vị trên xe ngựa, Quy Vãn gấp gáp rời khỏi hoàng cung, rèm xe được vén lên, một làn gió lùa vào trong khoang, nhất thời hơi lạnh se se bủa vây lấy cỗ xe. Gió lạnh thổi táp vào mặt, Quy Vãn cảm thấy một niềm khoái cảm tự nhiên ùa tới, suy tính một chút nàng phân phó mã phu: “Đừng phô trương quá, đi đường vòng đi, qua chợ xem.”

Xe ngựa quay đầu hướng về phía chợ.

Vừa đúng lúc đèn hoa bừng sáng rực rỡ một góc trời, trên đường không quá đông người nhưng xe ngựa tiến vào chợ đã phải giảm tốc độ xuống, Quy Vãn vén rèm trông ra khung cảnh bên ngoài, thấy dân chúng bình thường, nét mặt bình phàm, giản dị chất phác đang vui vẻ nói cười. Suy nghĩ vần vũ theo từng vòng bánh xe lăn trên mặt đường, lẽ nào đây chính là thứ Hoàng hậu muốn gìn giữ bảo vệ sao? Thoáng hiện một tia tiếu ý, nàng đã phần nào hiểu thấu chấp niệm của Hoàng hậu.

Lời Hoàng hậu lại vang lên trong óc, ta muốn bảo hộ một dải giang sơn gấm vóc như họa như thi này…

Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, do bất ngờ thân mình Quy Vãn bị dúi về phía trước, tay vịn chặt thành xe, nàng trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tiếng mã phu truyền qua tấm rèm: “Bẩm phu nhân, phía trước có người đánh nhau, đường đã bị bọn họ choán hết mất rồi, không đi được nữa ạ.” Mã phu lo sợ, trong lời nói hàm chứa bất đắc dĩ.

Đám gây sự náo loạn cả đoạn đường đông đúc bậc nhất kinh thành, kẻ nào mà to gan đến vậy? Khẽ vén rèm che, nàng đưa mắt trông ra ngoài. Bên ngoài, hết thảy khách qua đường dừng chân, nán lại xem có chuyện gì, người xem quây thành một vòng, lô nhô vừa vặn đúng giữa đường lớn làm tắc nghẽn cả con đường. Thấy cảnh này, Quy Vãn cũng không cách nào giải quyết, chỉ đành dặn dò mã phu: “Đánh xe qua một bên chờ bọn họ tản ra rồi đi tiếp.”

Ngã mình trong xe, Quy Vãn nhắm mắt dưỡng thần, mơ mơ màng màng tựa như muốn ngủ, đột nhiên giữa lúc chập chờn cơn tỉnh cơn mê, cái tên Huỳnh phi lại lạc vào tai nàng. Quy Vãn khẽ cau mày, tại sao đã rời khỏi hoàng cung rồi mà vẫn phải nghe thấy cái tên này? Nàng chậm rãi mở mắt, tiếng cãi nhau bên ngoài mỗi lúc một vang dội, tấm rèm cửa dày cộp nặng nề cũng không thể cản hết nhiệt náo bên ngoài, lờ mờ nghe thấy cái tên Huỳnh phi xuất hiện giữa những lời cãi vã, nàng lấy làm kỳ lạ.

Lại vén rèm lên, nàng hỏi mã phu:”Ai đang tranh cãi ở phía trước vậy?”

Mã phu đang cung kính đứng bên, nghe tiếng chủ nhân hỏi lập tức trả lời: “Hình như là người phủ quốc trượng đại nhân và người Diêu phủ giữa đường xảy ra tranh chấp nên mới náo loạn hết nơi này lên ạ.”

Người trong cung đấu đá chưa chán hay sao mà đến thân thích ngoài cung cũng phải tranh đấu với nhau? Quy Vãn lạnh lùng trông về phía trước, một nỗi muộn phiền vô lực dâng lên trong lòng nàng.

“Phu nhân!” Mã phu thấy sắc mặt hỉ nộ vô thường của Quy Vãn, trong dạ có phần lo lắng, hắn chưa từng thấy phu nhân kỳ lạ như vậy, bèn hỏi: “Có cần kêu bọn họ tránh đường chúng ta đi trước hay không ạ?”

“Không cần!” Trên mặt ánh lên một nụ cười mơ hồ, Quy Vãn ảm đạm nói: “Ta muốn xem nốt.”

Mã phu im lặng, lui sang một bên nhưng càng nghĩ càng thấy không phải, hắn vội vã chạy tới cửa tiệm bên cạnh, tìm một tên hầu bàn nhát cho y ít bạc vụn, ghé sát tai y mà dặn dò mấy câu. Tên chạy bàn quýnh quáng gật đầu lia lịa, hướng về phía chiếc xe xuất hiện lao như bay.

Hai bên cãi vã tựa hồ không hề có ý ngừng, chỉ thấy càng lúc càng hung hăng gay gắt hơn. Hai bên cùng ngang nghạnh không ai nhường ai, mắt thấy đã chán động khẩu muốn chuyển sang động thủ. Chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập vọng tới, Quy Vãn quay đầu trông lại, thấy một đội cấm vệ binh cưỡi khoái mã đang ào ào lướt tới, dẫn đầu là… Lâu Triệt.

Sắc mặt ôn nhuận như quan ngọc, nụ cười dịu dàng như gió xuân, uy nghiêm bất lộ, thần thái khiếp người, khí vũ hiên ngang không bút nào tả xiết, bất luận người đứng ngoài xem cuộc hay thân quyến hai phủ đang mải cãi vã đều không hẹn cùng dạt sang một bên nhường lối.

Quy Vãn ngồi xem, phu quân của nàng quả nhiên thủ đoạn cao minh, vừa thi ân vừa răn đe, dọa cho người hai phủ thoái lui. Không còn trò hay để xem, người vây bốn phía nhanh chóng tản đi, dòng người tấp nập như nước tức thì giảm bớt phân nửa.

Cưỡi ngựa tiến lại gần xe ngựa, Lâu Triệt nhìn vào trong với ánh mắt âu lo, ôn nhu hỏi: “Nàng sao vậy? Sao còn chưa về nhà?”

Nàng ngẩng đầu, tươi cười: “Thiếp muốn đi dạo hít thở không khí một chút, sao phu quân đại nhân lại tới đây?”

Thấy nụ cười hàm chứa nét u sầu của nàng, Lâu Triệt không an tâm, thở dài xoay người xuống ngựa, lại gần xe ngựa, thấy gió lạnh thổi tung mái tóc đen huyền của nàng, Lâu Triệt đưa tay vén gọn những sợi tóc tản mát, tiện tay kéo kín rèm che lại, quay đầu phân phó mã phu: “Hồi phủ.” Dứt lời, bản thân cũng nhảy lên xe.

Hơi lạnh bủa vây lấy khoang xe, Quy Vãn lộ vẻ mệt mỏi, bờ mi khép hờ, không biết vì sao hiện tại nàng không muốn đối mặt với Lâu Triệt.

Lâu Triệt nhìn nàng, thấy sắc mặt uể oải, nhọc mệt của nàng, cảm thấy đau lòng. Chàng vốn quan tâm săn sóc, cưng chiều sủng ái thiếu nữ này như báu vật, bất tri bất giác đã thành thói quen, ngày ngày đặc biệt thích nhìn nàng mỉm cười tiêu sái. Vừa rồi đột nhiên có người chạy tới cấp báo, nàng hồi phủ bị ngăn lại giữa đường, chàng lập tức bỏ hết mọi việc gấp gáp tới xem. Đến giờ thấy nàng mệt mỏi u sầu, chàng không kìm lòng được đưa tay vuốt ve chân mày nàng, lại thấy Quy Vãn khẽ run lên, nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh né. Ngón tay chàng hụt hẫng giữa khoảng không, Lâu Triệt có chút sửng sốt, thu tay về.

“Quy Vãn!” Lâu Triệt dịu dàng khẽ gọi, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hai mắt vẫn nhắm chặt, Quy Vãn lên tiếng, chất giọng trong trẻo ngọt ngào: “Phu quân đại nhân, không có chuyện gì đâu, hôm nay thiếp hơi mệt thôi.”

Bất chợt cảm thấy mấy tiếng “Phu quân đại nhân” này còn hàm chứa chút mỉa mai châm chọc, Lâu Triệt ngơ ngác, chưa kịp ý thức được bản thân mình muốn làm gì, chàng đã đưa tay kéo Quy Vãn lại. Quy Vãn kinh ngạc trợn mắt, chăm chăm nhìn Lâu Triệt.

Lâu Triệt nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Quy Vãn, dịu dàng cười: “Trời lạnh vậy nàng còn vén rèm lên làm gì, bắt bọn họ nhường đường không phải được rồi sao?” Lời nói mang theo ý trách cứ nhẹ nhàng.

Rụt tay lại, Quy Vãn cười nhạt: “Bọn họ một bên là gia tộc Hoàng hậu, bên kia là thân quyến Huỳnh phi nương nương, thiếp làm sao dám… Sao có thể?”

Lâu Triệt không bằng lòng cười cười, khẽ gạt mái tóc Quy Vãn, giọng nói trước sau vẫn thật ôn hòa: “Sao không thể chứ?” Nhận ra nàng chỉ vận một bộ cung trang, chàng khẽ nhíu mày: “Trời lạnh giá, tuyết rơi băng kết, nàng không lạnh sao?”

Quy Vãn khẽ dịch thân mình, dựa vào phía trong xe ngựa, không đáp.

Lâu Triệt trầm mặc một lát, bỗng nói: “Phía Nam vừa tiến cống hai bộ lông tuyết hồ địa cực hiếm, mùa đông giữ ấm rất tốt, ta bảo người làm cho nàng một bộ y phục được không?”

Quy Vãn bật cười: “Không phải để dành cho Hoàng hậu và Huỳnh phi sao?”

Lâu Triệt nét mặt ôn hòa, ý cười không dứt: “Áo cho Hoàng hậy đã không cần nữa rồi.”

Quy Vãn lặng thinh nhìn Lâu Triệt, tựa như lần đầu chứng kiến biểu cảm này của chàng, trượng phu của nàng bề ngoài ôn hòa như ngọc, bên trong lại băng lãnh như sương tuyết. Nhớ tới tình cảnh Hoàng hậu một mình âu sầu trong thâm cung, nàng không khỏi xót xa, hỏi: “Chuyện của Hoàng hậu là chàng làm sao?”

Lâu Triệt sửng sốt, thật không ngờ Quy Vãn lại thẳng thừng nói trắng hết mọi chuyện như vậy, chuyện xảy ra bao nhiêu người chỉ dám nhỏ to xì xào sau lưng, chưa từng có ai dám đặt câu hỏi như thế, chưa từng có. Nhớ tới chuyện gần đây Quy Vãn và Hoàng hậu có vẻ gần gũi thân mật với nhau, Lâu Triệt chợt hiểu thấu thái độ khác thường của nàng hôm nay: “Quy Vãn, việc triều chính không nên bận tâm vẫn hơn, vấn đề này liên quan tới rất nhiều chuyện khác.”

“Chàng biết Hoàng hậu vô tội mà.” Quy Vãn nói, “Chàng đã biết vậy, nhưng vì Huỳnh phi, chàng vẫn quyết phải nắm lấy cơ hội này để diệt trừ phe cánh Hoàng hậu phải không? Sao chàng có thể làm những chuyện như vậy? Vì một nữ nhân, chàng đang tâm hủy luôn cả hậu cung sao?” Quy Vãn có chút cao giọng, tâm tình rõ ràng rất bất ổn.

“Quy Vãn…” Lâu Triệt nắm tay cánh tay nàng, “Nàng nghe ta nói đã…”

Quy Vãn im lặng, lạnh lùng chờ chàng giải thích, Lâu Triệt bất đắc dĩ cười cười, chậm rãi nói: “Chuyện cũng không hề đơn giản như nàng nghĩ đâu, chuyện này đúng là gián tiếp liên quan đến Hoàng hậu, mà sau đó còn hệ lụy tới cả vấn đề các gia tộc và việc phân chia thế lực trong triều đình. Nàng không nên chỉ nghe lời một phía từ Hoàng hậu.”

Nghe vậy, sắc mặt Quy Vãn đã giãn ra ít nhiều, nàng nhẹ giọng hỏi: “Nếu Hoàng hậu có liên quan gì đến chuyện này, vậy cuối cùng sẽ ra sao?” Rồi không đợi Lâu Triệt trả lời nàng lại tiếp: “Chàng có thể đừng làm tổn hại tới Hoàng hậu được không? Tha cho nàng ấy một con đường sống đi mà, dẫu sao nàng ấy cũng là quốc mẫu, là mẫu thân của Đại hoàng tử.”

Chưa từng thấy Quy Vãn thấp thỏm âu lo đến như vậy bao giờ, nữ tử này vốn luôn dửng dưng lãnh đạm, nay lại lộ ra nét thùy mị nhu mì nhường ấy, Lâu Triệt không đành lòng nghịch lại thỉnh cầu của nàng, đành buông một tiếng thở dài, gật đầu đồng ý.

Quý Vãn mừng vui trong lòng, chỉ cần Lâu Triệt đồng ý thì mọi chuyện sẽ không còn nghiêm trọng như vậy nữa. Nàng hé ra một nụ cười dịu dàng: “Phu quân đại nhân, cảm ơn chàng!”

Được thấy nụ cười như vậy, Lâu Triệt cũng mỉm cười, nụ cười dịu dàng như gió tháng Ba giữa mùa xuân.