Bên ngoài cửa sổ, đã quá bình minh.

Bên trong cửa sổ, vầng sáng ấm áp bao quanh hai người, vẫn là tư thế lúc ban đầu―― nàng ngồi trên giường cao, hắn đứng ở trước mặt nàng.

Chẳng qua là, lúc này hai người, một người ngây ra như phỗng, một người như bị sét đánh qua.

Thời gian ở đây trong một thoáng tựa như đột ngột dừng lại, cho đến khi ――

Người ở trên giường cao đột nhiên lui về sau.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ngươi, ngươi,…” Cơ thể Hữu Hòa cứng đờ, con ngươi sinh động bỗng nhiên đờ ra, nói năng lộn xộn “Ta, ta, ta…”

Ngơ ngác nhìn hồi lúc lâu, cuối cùng chậm rãi buông ra một câu: “…… Ta không có cố ý”.

“… Ta biết”.

Giọng của Tiêu Trực khàn khàn đến chính hắn cũng không nhận ra.

Hắn đương nhiên biết, nàng là vô tình. Còn người cố ý, là hắn.

“Cho nên ngươi…” Hữu Hòa cắn cắn môi, liếc hắn nói, “Cho nên không cần ta chịu trách nhiệm?”

Giọng Hữu Hòa nhỏ như tiếng mũi kêu nhưng Tiêu Trực vẫn nghe thấy được.

Không khí trong phòng trở nên yên lặng.

Lát sau, Tiêu Trực nhỏ giọng đáp lại: “Ừ”.

“Vậy, Vậy…” Ánh mắt Hữu Hòa chăm chú nhìn hắn, nuốt một ngụm nước bọt, dùng âm thanh hết sức nhỏ nói, “Vậy ngươi có thể đừng đỏ mặt hay không…”

Dừng một chút, Hữu Hòa điều chỉnh lại ngữ khí, ra vẻ tự nhiên, thoải mái nói: “Kỳ thật cũng chỉ là ngoài ý muốn, ta đoán ngươi hẳn là chưa từng thân mật với nữ nhân bao giờ nên mới thế? Ta biết ngươi ngượng ngùng nhưng quả thật không có gì mà, cái kia không tính là hôn môi, chỉ là không cẩn thận bị ta đụng phải thôi, ngươi đừng để trong lòng, coi như, coi như bị muỗi cắn một cái, đừng có đỏ mặt, ngươi thấy đó, ta căn bản không để trong lòng… Cái đó, ngươi, ngươi đừng mặt đỏ…”

Nói được nửa câu, ánh mắt nàng đảo liên tục, không dám nhìn thẳng Tiêu Trực.

Một đại nam nhân, mặt đỏ thành như vậy, thế nhưng, thế nhưng một chút cũng không khó coi, ngược lại còn có chút, có chút…

Hữu Hòa không biết làm sao hình dung, chẳng qua là tim đập quá dữ dội rồi.

Hắn đỏ mặt cũng đúng, dẫu sao hắn cũng là người bị khinh bạc, mà nàng là người khinh bạc người ta, cảm giác sao giống nhau được, hắn xấu hổ đỏ mặt là tất nhiên!

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng sao… Nhưng sao thấy hắn đỏ mặt làm nàng cảm thấy mặt mũi mình cũng nóng lên rồi, hơn nữa càng ngày càng nóng? Đây là ảo giác đúng không? Người bị khinh bạc không phải nàng, mặt nàng nóng lên làm cái gì chứ?

… Không, có chỗ không đúng!

Mặt nàng thật sự nóng, vẫn còn đang nóng này…

Cũng không đúng, mặt nàng vốn dĩ không nóng, hình như là, là do không cẩn thận hôn hắn thế nên, mới, mới…

Hữu Hòa nhíu mày, trong mắt mờ mịt nghi ngờ, tay nhỏ chậm rãi sờ lên mặt mình.

Trong nháy mắt, đầu nàng ầm ầm vang lên, nàng kinh hãi phát hiện ra không chỉ mặt nàng nóng lên mà tim trong lồng ngực còn đập rất nhanh, nhanh đến mức làm cho ngực có chút đau.

Mặt nàng mặt so với hắn nhất định còn đỏ hơn.

Hữu Hòa hiểu rồi. Nhưng, vừa rồi nàng nói với hắn, nói…

Sắc mặt Hữu Hòa dần thay đổi.

Tiêu Trực quẫn bách không biết phải làm gì, đầu óc lộn xộn, mắt chỉ nhìn môi nàng đóng mở cánh môi, đến nỗi lời nàng nói, một câu hắn cũng không nghe vào.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên nhìn thấy Hữu Hòa nâng hai tay lên che mặt lại, xoay người qua một bên, đầu cúi thấp, tóc dài thuận theo vai trượt xuống, che khuất khuôn mặt nhỏ của nàng, chỉ nghe âm thanh nhỏ truyền đến: “Ngươi đi mau, đi mau…”

Tiêu Trực ngẩn người, không hiểu nàng đây là thế nào, rõ ràng nàng mới đây còn nói chuyện rất tự nhiên mà, hoàn toàn không giống bộ dạng khẩn trương luống cuống, sao giờ nàng lại có phản ứng quái dị như thế này.

Cái này, cái này không giống nàng…

“Công chúa…” Tiêu Trực gọi nàng, muốn hỏi nàng làm sao vậy nhưng lại lúng túng nói chẳng nên lời.

“Sao ngươi còn chưa đi?” Hữu Hòa chết cũng không xoay người lại, cố gắng che mặt, chỉ có âm thanh tức giận từ kẽ tay chạy ra, “Ta bảo ngươi đi!”

Ngữ khí nàng còn kém hơn lúc nãy, mày rậm của Tiêu Trực chau lại.

Hắn ngơ ngác đứng đó, đáp một tiếng “Được” xong rồi yên lặng xoay người đi mất.

Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Hữu Hòa mới bỏ hai tay xuống, chậm rãi xoay người lại.

Khuôn mặt nàng đỏ bừng, mày đẹp nhíu lại, ngẩn ngơ nhìn cửa.

Trong lòng ảo não đến nỗi muốn đánh mình bất tỉnh.

Hữu Hòa nghĩ, qua ngày hôm nay nàng ở trong lòng Tiêu Trực mất hết hình tượng rồi.

Đầu tiên là dùng thân phận công chúa ức hiếp hắn, sau là khinh bạc hắn, chỉ hai điều này cũng đã đủ xấu xa, hết lần này đến lần khác nàng ngốc đến hộc máu, rõ ràng mặt mình đỏ như tôm luộc, vậy mà không biết tự lượng sức mình, cố làm ra vẻ, ra vẻ không để ý, còn nói với Tiêu Trực một đống chuyện hoang đường, quả thực… Quả thực làm mất hết mặt mũi hai đời trong một ngày!

Nàng không còn mặt mũi gặp Tiêu Trực nữa.

Hữu Hòa ngẫm lại, lại cảm thấy rất tức giận.

Tại sao loại chuyện cẩu huyết chỉ xảy ra giữa nàng và Tiêu Trực? Loại chuyện này một khi không cẩn thận truyền ra ngoài vừa khéo không phải là mấy cái tình tiết nam nữ ái muội đó sao? Còn không phải là dùng chút cảm xúc mở đường, khiến cho nam chủ nhanh chóng bị t*ng trùng lên não, sau đó xoay người ngã nhào vào nữ chủ à? Chuyện kiểu này sao lại rơi trên người nàng và Tiêu Trực chứ? Nàng xuyên đến kịch cẩu huyết rồi?

Coi như nàng thật sự xuyên đến kịch cẩu huyết đi, coi như nàng may mắn được làm nữ chính cẩu huyết, dù vậy nam chủ tuyệt đối không phải là Tiêu Trực đúng không?!

Ai ai cũng biết, người ta là đoạn tụ đó!

Kiểu này đối với hai người bọn họ mà nói, ngoại trừ tăng thêm xấu hổ, hoàn toàn không có tí phát triển theo mặt tích cực đâu?!

Chẳng lẽ ông trời muốn Tiêu Trực ngã nhào vào người nàng sao? Ha ha, chờ kiếp sau nàng đổi giới tính đi, sau đó quay về đây thảo luận lại vấn đề này!

Nói qua nói lại, cũng do nàng tự làm tự chịu.

Hữu Hòa càng nghĩ càng ảo não, nhịn không được nhéo cái đùi chẳng có bao nhiêu thịt của mình một cái ―― chủy thủ này ở đây thật là tốt, hôm nay nàng không cùng Tiêu Trực nhất đao lưỡng đoạn* cũng không được!

*Nhất đao lưỡng đoạn ngụ ý cắt đứt quan hệ

****

Trong lúc Hữu Hòa công chúa ảo não tính toán đào hố chôn mình, có một người trốn ở phòng bếp nhỏ, im lặng nhìn lén cửa lớn Địch Tâm Trai.

Thu Đàm nhìn thấy bóng dáng Tiêu Trực, lập tức lắc mình chạy vội tới bệ bếp, cầm ấm trà sớm đã chuẩn bị làm đạo cụ, nhắm lấy mục tiêu mà chạy đến.

“Phò mã gia!” Thu Đàm cất giấu hưng phấn và kích động.

Tiêu Trực dừng bước, nghiêng đầu nhìn sang.

Thu Đàm cả kinh kêu thành tiếng: “Ôi, Phò mã gia, sao mặt người đỏ vậy?”

“Có sao?” Ngữ khí Tiêu Trực rõ ràng mất tự nhiên, khuôn mặt càng thêm đỏ ửng.

Đột nhiên đầu Thu Đàm nảy ra một suy nghĩ, trong lòng trở nên vui vẻ, vội vàng làm thân chuyển đề tài: “Phò mã gấp thế này chắc là còn có việc, nô tỳ không dám làm trễ nãi người, nô tỳ xin phép đi thăm công chúa một chút ạ”.

Tiêu Trực gật đầu, bỗng nói: “Chăm sóc… công chúa cho tốt”.

Thu Đàm trong lòng vô cùng vui sướng, vội khom người hành lễ.

Tiêu Trực không nói thêm nữa, xoay người nhanh chóng rời đi.

Thu Đàm không thể chờ đợi để xác định xem mố quan hệ giữa công chúa và phò mã có như nàng ta nghĩ không. Thật là hiếm thấy phò mã đại nhân đỏ mặt đó nha! Vậy là thổ lộ rồi? Mới ở mức độ nắm tay thôi á? Hay là hôn môi? Hay là trực tiếp… Viên phòng luôn?

Bất kể là loại nào, cũng thật đáng mừng!

Phò mã đại nhân quả nhiên là nhân tài có tố chất!

Thu Đàm nhìn bóng dáng phò mã lòng tràn đầy khâm phục, vội vàng bước đi Địch Tâm Trai.

Vừa vào phòng, Thu Đàm thấy Hữu Hòa mặt mày đỏ ửng ngồi trên giường cao, cắn môi phát ngốc.

Thu Đàm bước qua, nhẹ giọng hỏi: “Công chúa, phò mã đi rồi?”

“Ừm”. Hữu Hòa rầu rĩ lên tiếng.

Thu Đàm ngạc nhiên: Sao nhìn công chúa có vẻ không vui nhỉ?

“Phò mã tới tìm công chúa, có việc gì gấp ạ?” Thu Đàm kiềm chế tâm tư, kiên nhẫn hỏi thăm.

“Không có việc gì, một chút việc cũng không có”. Hữu Hòa miễn cưỡng nói.

“Thế, thế… sao mặt công chúa lại đỏ thành như vậy?”

Hữu Hòa vừa nghe lời này, hùng hổ nổi giận, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Đỏ mặt thì sao nào? Ai nói ta không thể đỏ mặt? Ta chính là muốn đỏ mặt!”

“Ách, cái này…” Thu Đàm kinh sợ, công chúa đây là ăn phải thuốc nổ sao? Làm sao vừa động đã bùm bùm cháy như này?

Thật là kỳ quái!

Không đợi Thu Đàm phản ứng, Hữu Hòa bước xuống giường cao, chạy đến bên án thư, cầm lấy điểm tâm đưa vào miệng, hung tợn cắn uyên ương cuốn, mong có thể tiếu hóa tâm tình rối bời cùng với điểm tâm.

Sau đấy, mặc Thu Đàm hỏi như thế nào, Hữu Hòa cũng không nói nhiều hơn một câu. Hỏi nhiều khiến cho nàng không kiên nhẫn, lửa giận lại bùm cháy.

Thu Đàm nhìn ra, tâm trạng công chúa cả ngày hôm nay không tốt tí nào.

Nhưng mà, tại sao như chứ? Rốt cuộc phò mã và công chúa đã xảy ra chuyện gì ở trong Địch Tâm Trai đây?

Điều này trở thành một bí ẩn, làm Thu Đàm khó chịu tận mấy ngày liền.

Nhưng mà hoang mang không thôi không chỉ có Thu Đàm.

Tiểu thư đồng Tam Liễu cũng rất mờ mịt.

Tam Liễu thật sự không đoán được khóe miệng bên trái của tướng quân bị làm sao.

Rõ ràng đã cẩn thận lén nhìn nhiều lần, khóe miệng tướng quân không có bị loét miệng, không có vết thương, đến dấu vết muỗi cắn cũng không có, vậy mà không hiểu sao đêm nay tướng quân cứ sờ soạng chỗ đó mãi.

Xem sách một hồi, sờ một chút.

Viết một phong thư, sờ một cái.

Uống một ngụm trà, cũng phải sờ một cái nữa.

Cuối cùng dứt khoát không đọc sách hay viết thư nữa, chỉ chuyên tâm mà vuốt khóe miệng đến phát ngốc.

Tam liễu được biết, có nhiều người khi viết chữ đọc sách hay có thói quen xấu, tỷ như có người thích run chân, có người thích cắn bút, có người thích cắn hạt dưa, có người thích ăn đường.

Tam liễu đoán thói quen sờ khóe miệng này chắc chỉ có mỗi tướng quân nhà hắn dưỡng ra thói xấu này.

Hắn ta đang suy nghĩ, làm sao sửa thói quen xấu này cho tướng quân.