Ngày thứ năm, sau tết Dương Lịch thì những bài báo viết về hai Tập Đoàn Lục Thị và Tần Thị bỗng chốc không cánh mà đã tự động biến mất, ngay cả trên mạng cũng không thấy về những hình ảnh của cuộc họp báo được diễn ra vào ngày hôm đó.
Có lẽ người bình thường sẽ nghĩ rằng, những người giàu có,đã dùng tiền ém chuyện này xuống rồi.

Nhưng vẫn còn một cô con gái được cho là con ruột của nhà Họ Tần vẫn miệt mài tìm kiếm vợ chồng Nghị Viên Tần Văn Hạo để xin nhận lại cha mẹ.

Nhưng cô gái đó lại không may, khi không một ai đứng ra mặt nhận cô lại.

Vì vợ chồng Tần Văn Hạo sau Tết Dương Lịch cũng đã đi về quê có chút việc riêng,có thể hai người sẽ về trước ngày đính hôn của Hạo Thiên.

Họ không hề quan tâm cô ta có phải con gái ruột mình không?
Những người ngoài cũng đang hoài nghi rất nhiều,tại sao gia đình nhà họ Tần lại không nhận con? Và cũng có số người nhận định,rất có thể người con gái đó cũng không phải con gái ruột của họ.Nên chỉ còn cách im lặng đợi mọi việc trôi qua,rồi gia đình của họ mới chính thức đi tìm con của mình.
Lam Lam bây giờ cũng không còn bị dư luận tấn công nữa.Mọi chuyện cũng dần bị quên lãng theo thời gian.
Nhưng không hề đơn giản như mọi người nghĩ,còn một chuyện lớn hơn cũng sắp bùng nổ sẽ khiến mọi người được một phen chấn động.
Trước cửa khách sạn to lớn của Tập Đoàn Tần Thị.
Có hai nam và một nữ đang đứng ở quầy lễ tân của khách sạn, có vẻ như không phải người ở đây.

Một người đàn ông với dáng vóc nhỏ bé đang đứng đặt phòng, còn hai người kia thì lại đi tham quan khắp nơi.

Đặc biệt là cô gái, cô cứ liên tục đi tới đi lui với dáng vẻ rất tò mò.
Tần Hạo Thiên từ trong thang máy đi ra, thấy có một cô gái đang tấy mấy đụng vào những chậu hoa quý,anh đột ngột lên tiếng.
“Này… Cô đang làm gì đó?”
Cô gái đó liền giựt mình, chạy nhanh đến bên cạnh người đàn ông cao lớn kia.
Tần Hạo Thiên đi lại, ánh hiếu kỳ nhìn về hai người họ.
Người đàn ông nhìn Hạo Thiên khẽ mỉm cười lên tiếng.
“Anh là Tổng Giám Đốc Tần phải không? Hân hạnh được gặp anh” Người đàn ông đó liền giơ tay ra muốn bắt tay Hạo Thiên.
Tần Hạo Thiên nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ.

Hình như anh từng gặp người đàn ông này rồi thì phải, trông anh ta rất quen.
"Anh là… "
Người đàn ông mỉm cười, lấy từ trong túi lấy ra tấm card visit đưa cho Hạo Thiên, rồi tự giới thiệu tên của mình.
"Tôi tên Tịch Duy An, Chủ Tịch Tập Đoàn Công Ty Sky… Còn đây… " Anh kéo cô gái bên cạnh lại "Đây là Dịch Chung Linh vợ của tôi ".

" A… Hình như anh có đến dự đám cưới của Lam Lam phải không? "Hạo Thiên lúc này đã nhận ra người đàn ông này, nhưng còn cô gái bên cạnh anh ta thì anh lần đầu tiên mới được gặp.
Chung Linh hai mắt sáng lên nhìn Hạo Thiên hỏi ngay.
" Anh cũng biết chị ấy nữa sao? "
“Biết chứ! Lam Lam là em gái của tôi, còn đây cũng là khách sạn của gia đình chúng tôi” Hạo Thiên mỉm cười từ tốn trả lời.
Nghe xong Chung Linh liền “oh” Lên một tiếng về sự giàu có của gia đình Lam Lam.
Người đàn ông đi chung với hai người cuối cùng đã đặt phòng xong liền đi tới đưa thẻ phòng cho Tịch Duy An.
"Chủ Tịch! Đã có phòng rồi!”
Hạo Thiên nhíu mày nhìn chiếc thẻ trong tay Tịch Duy An.

Anh không nói gì liền đưa tay tới lấy chiếc thẻ phòng rồi xoay người đi lại quầy tiếp tân.

Không biết anh đã nói gì mà cô tiếp tân đã đổi thẻ phòng cho anh.
Tần Hạo Thiên đi đến.

Anh đưa lại thẻ cho Tịch Duy An.
“Tôi đã đổi phòng cho anh sang phòng Tổng Thống… Cho thoải mái”
"Thật sao? " Tịch Duy An hơi bất ngờ.
Thường phòng Tổng Thống là phải đặt trước từ rất lâu, nhưng do anh qua đây gấp rút quá,mà không thể nào đặt trước được.

Không ngờ hôm nay lại gặp may mắn.
"Vậy tôi xin cảm ơn! " Tịch Duy An mỉm cười rồi di chuyển lên lầu.
Lúc này, đột nhiên Chung Linh rời khỏi vòng tay Tịch Duy An chạy đến trước mặt Hạo Thiên liền hỏi.
“Anh ơi! Anh có biết chị Lam Lam ở đâu không? Em muốn gặp chị ấy”.
Hạo Thiên nghe xong chỉ biết lắc đầu thở dài đầy tâm trạng.
" Tôi cũng muốn biết con bé hiện giờ đang ở đâu nữa…! Lam Lam đã bỏ đi gần một tuần rồi!"
"Sao…? Bỏ đi rồi sao? " Chung Linh kinh ngạc.

"Vậy bệnh chị ấy… "
"Chung Linh!!! "
Chung Linh chưa nói hết đã bị Tịch Duy An tiến đến kéo cô lại.
Hạo Thiên nhíu mày.

"Bệnh… Lam Lam bị bệnh sao? "
Tịch Duy An mỉm cười vừa trả lời vừa đưa tay bụm chặt miệng của vợ mình lại.
"Không có gì đâu, cô ấy nói đùa thôi! "
Dứt lời, anh kéo vợ mình đi thật nhanh.
Hạo Thiên đứng ngây người nhìn hai người họ.

Rốt cuộc cô gái đó đang nói về vấn đề gì vậy…? Còn Lam Lam, hiện giờ em đang ở đâu? Em có ổn không?
Mặc dù anh không ở bên cạnh em gái nhiều năm nhưng trong lòng anh luôn có tình thương dành cho cô em gái bé nhỏ của mình.

Anh thật sự rất lo, Lam Lam sẽ có chuyện xảy ra.
********
Tần Hạo Thiên rời khỏi khách sạn chưa được bao lâu.

Thì Lục Diệp Bằng đã tới.

Anh được biết Tịch Duy An đang ở trong khách sạn này liền vội vàng đến đây.
Đúng lúc Chung Linh đang cảm thấy nhàm chán muốn ra ngoài chơi một tí thì cô lại nghe ai đó đang gõ cửa phòng.

Cô nhanh chóng ra mở cửa.

Nhưng người ở trước cửa lại khiến cô hết hứng đi chơi luôn.
“Mũi thính vậy…Đánh hơi rất lẹ” Giọng điệu của cô ai nghe qua đều cảm thấy cô không ưa gì người trước mặt mình.
"Tịch Duy An đâu? " Lục Diệp Bằng cũng thuở ra giọng ương ương hỏi Chung Linh.
“Tôi đây” Tịch Duy An bước ra với trạng thái vừa mới tắm ra trên người chỉ quắn chiếc khăn quanh eo.
Lục Diệp Bằng lườm liếc Chung Linh, rồi nhanh chóng bước vào đi vào thẳng vấn đề.
"Có biết Hoắc Thiếu Tiên đang ở đâu không? "
Tịch Duy An chỉ bật cười lên một tiếng, rồi đi chuyển đi đến quầy bar rót hai ly rượu đi đến trước mặt Lục Diệp Bằng đưa cho anh một ly.
" Ở đây thuộc địa bàn của cậu, mà cậu lại hỏi tôi".
"Hức… Nếu một mình hắn ta bỏ đi, tôi sẽ không nói gì? Nhưng hắn ta lại đem theo vợ và con của tôi bỏ đi… " Lục Diệp Bằng trong đầu luôn suy nghĩ không biết hai người đang làm gì? Anh không cho phép cái tên đó đụng vào người con gái của anh.
Chung Linh ngẩn người.

Cô bước sải bước chân đi tới trước mặt hai người.

Ánh mắt có phần không hiểu liền lên tiếng.
"Hai người bỏ trốn rồi sao? Chị ấy đá anh rồi sao…? Và chị ấy đã chuyển sang yêu anh Thiếu Tiên rồi hả? "
"Gì chứ??? " Lục Diệp Bằng nghiêm mặt “Cô ấy sẽ không bao giờ yêu cái tên đó đâu”.
Nghĩ làm sao anh có thể khoanh tay nhìn Lam Lam đến với một người đàn ông khác mà không phải là anh.

Điều này anh không bao giờ cho phép nó sẽ diễn ra trong cuộc đời anh.
Nghe xong, Chung Linh liền có một thái độ dè bỉu trước câu nói của Lục Diệp Bằng.
" Nếu hai người đó đến với nhau, tôi thấy còn rất xứng đôi nữa! Ít ra anh Thiếu Tiên cũng dịu dàng với phụ nữ hơn anh".
"Cô… " Anh thật tức điên với con ranh này quá.

Không gặp thì thôi, gặp rồi con nhóc này suốt ngày chỉ biết cà khịa anh là sao?
Tịch Duy An cong môi mỉm cười.

Anh không biết dẫn theo con nhóc này quá đây có phải là ý kiến tốt không? Anh cũng có một chút lo lắng.
Một lúc sau,Lục Diệp Bằng suy nghĩ rồi nói lên một cách chắc chắn.
“Tôi nghĩ sắp tới Lam Lam sẽ đến xem buổi lễ đính hôn của anh trai cô ấy, nhất định lúc đó tôi sẽ bắt cô ấy lại được”.
" Chưa chắc …? "Chung Linh nhếch môi.
" Bà xã! " Tịch Duy An lên tiếng răn đe.

Anh dịu dàng nhìn cô " Đừng phá Lục Diệp Bằng nữa! "
Lúc này, Chung Linh mới chịu yên phận xoay người, ngồi trên giường nhìn hai người đàn ông đang tính toán chuyện đại sự.
Nét mặt Lục Diệp Bằng từ khi Lam Lam mất tích thì anh đã trở nên xuống sắc, râu ở dưới cằm cũng mọc ra rất nhiều, quầng thâm trên mắt ngày càng rõ rệt.
Thấy Lục Diệp Bằng như vậy, Tịch Duy An lại nhìn thấy bản thân mình lúc trước, cũng đã từng bị đánh mất người mình yêu mà trở nên thảm hại như thế này.
"Nghe đâu con gái của cậu tên An Nhiên sao??? Được mấy tuổi rồi? " Rất lâu sau, Tịch Duy An chuyển thẳng đề tài.
Nhắc đến cô công chúa nhỏ của anh.

Lục Diệp Bằng cong môi mỉm cười thật hạnh phúc.
“Con bé tên An Nhiên năm nay bốn tuổi… Nhưng nói đúng hơn con bé năm tuổi rồi! Cũng mới vừa trải qua sinh nhật lần thứ năm đây thôi mà!”
" Vậy bằng với con gái của tôi"
“Ừ…! Nhưng con gái tôi nhút nhát, không ranh ma như con gái anh đâu”.Lục Diệp Bằng luôn nhớ đến những ánh mắt sợ hãi của An Nhiên khi bị bạn bè ức hiếp.
Tịch Duy An nghe xong liếc nhìn Chung Linh, miệng cười tủm tỉm trả lời.
" Thì mẹ nào con nấy thôi! "
Chung Linh nghe vậy liền trừng mắt nhìn về phía chồng mình.


Ý anh bảo cô gian xảo quỷ quyệt chứ gì.
Lục Diệp Bằng lắc đầu.
“Lam Lam không hiền như vậy đâu! Tôi đang nghĩ cô ấy đang có chuyện gì đó không muốn cho ai biết, nên mới nhẫn nhịn đến như vậy… Chứ lúc trước cô ấy không phải người có thể cho mọi người qua mặt hay ức hiếp như vậy được”.
Anh chắc chắn một điều, Lam Lam có một bí mật đang giấu anh, rất có thể còn rất nghiêm trọng hơn chuyện cô giấu An Nhiên là con gái ruột của anh nữa.
Lục Diệp Bằng đang trầm tư suy nghĩ, nên anh không để ý đến ánh mắt của Tịch Duy An và Chung Linh dường như hai người cũng đang trốn tránh điều gì đó.
Lúc này, Tịch Duy An bắt đầu dò xét Lục Diệp Bằng
"Trước khi Lam Lam bỏ đi, cậu có thấy cô ấy có biểu hiện gì khác thường không? "
"Khác thường! " Lục Diệp Bằng không hiểu.
"Thì nhìn chị ấy có yếu ớt hay chóng mặt nhìn không? " Chung Linh mồm mép nhanh chóng lên tiếng.
Lục Diệp Bằng suy nghĩ, nhớ lại tuần trước sau khi Lam Lam trải qua cơn sốt, thì đúng là sắc mặt không còn hồng hào như trước.

Còn hay hoa mắt,khi ngủ thì lại rất chảy nhiều mồ hôi.

Lúc đó anh chỉ tưởng cô đang căng thẳng về buổi họp báo nên anh cũng không để ý cho lắm.Nhưng bây giờ nghĩ lại, Lam Lam thật sự lúc đó rất khác thường, giống như cô có bệnh trong người vậy.
“Không lẽ cô ấy có bệnh trong người”.
Tịch Duy An nghe vậy, trong lòng anh cũng rất căng thẳng.

Anh đứng lên nhìn Lục Diệp Bằng nghiêm túc.
" Tôi sẽ giúp anh tìm cô ấy, có lẽ cô ấy không chạy đâu xa đâu! "
Lục Diệp Bằng nghi hoặc, giọng nói run run.
“Rốt cuộc cô ấy giấu tôi chuyện gì vậy?” Anh nhìn qua Tịch Duy An, thái độ của anh ta khiến anh phải nghi ngờ.

“Đừng nói với tôi, hai người cũng biết”.
Tịch Duy An thở dài một hơi từ tốn đáp.
"Khi nào cậu tìm được vợ của mình, thì cậu sẽ hiểu rõ.

Có lẽ cậu cũng sắp biết được bí mật đó rồi! "
Nhưng lúc này, Lục Diệp Bằng muốn biết ngay bây giờ, tâm trạng anh luôn ngồi trên đống lửa khi chưa tìm được Lam Lam.
“Bí mật đó quan trọng đến cỡ nào mà hai người cũng biết Hoắc Thiếu Tiên biết mà tôi lại không biết”
“Vì chúng tôi là người chứng kiến” Giọng nói Chung Linh uể oải vang nhẹ.
Mày Lục Diệp Bằng nhíu chặt lại, càng thấy được sự bực bội hiện lên trên gương mặt của anh.
“Thôi được!” Cuối cùng sau một hồi suy nghĩ Lục Diệp Bằng phải đầu hàng, nếu họ muốn nói thì anh nghĩ cũng không còn lâu nữa đâu nhưng anh sẽ không tha,nếu đó là một chuyện rất nghiêm trọng đặc biệt là liên quan đến anh.
“Nhưng nếu tôi biết các người giấu chuyện liên quan đến tính mạng của vợ tôi thì tôi sẽ không tha cho các người”.
Dứt lời, anh nhanh chóng rời khỏi phòng.
Xem ra đích thân anh đi tìm cô có lẽ tốt hơn là trông cậy những người này..