Vì muốn chuẩn bị sinh nhật hoành tráng cho cô vợ cùng với tiểu công chúa của mình.

Lục Diệp Bằng đã bao trọn gói một cái cái resort nằm ở ngoài bờ biển.

Hôm nay anh đã nói dối cô là có một cuộc hẹn nhưng thật chất là để đi ra đây sắp xếp lại mọi thứ.

Anh cũng đã liên lạc tất cả mọi người trong gia đình của anh và cô lại.

Tối nay họ cũng sẽ có mặt để chứng kiến khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời của anh và cô.

Còn hiện tại bây giờ chỉ có Lục Diệp Bằng,Chí Huy cùng với Hoắc Thiếu Tiên là đang ở đây.

Hoắc Thiếu Tiên và Chí Huy cũng đã bị Lục Diệp Bằng hâm doạ đủ chuyện mới chịu đi ra đây để giúp anh một tay.

Làm được một lúc,Chí Huy liền thở hồng hộc lườm liếc Lục Diệp Bằng chỉ nữa còn mắt, rồi buông ra một câu.

"Có cần long trọng đến như thế không? Chỉ là buổi sinh nhật, cậu có cần chơi sang bao cả một khu resort!.

"
Bên này Hoắc Thiếu Tiên nghe xong, không nhịn được liền bật cười lớn.

"Trần Chí Huy! Cậu đúng thật là ngốc, hôm nay ở đây không chỉ diễn ra buổi sinh nhật của hai mẹ con Lam Lam!.

Mà người bạn thân của cậu đã thật sự muốn vợ lắm rồi! Hôm nay Lục Diệp Bằng sẽ cầu hôn Lam Lam" đấy!"
"Hả!.

?"Chí Huy há hốc mồm tỏ vẻ ngạc nhiên đưa mắt nhìn Lục Diệp Bằng" Có thật không?"
Lục Diệp Bằng đang rải những cánh hoa hồng thành hình trái tim trên một tấm thảm, anh khẽ ngẩng đầu lên nhìn Chí Huy và Hoắc Thiếu Tiên hờ hững trả lời.

"Tôi không giống như hai người! Ai đời cầu hôn người mình yêu lại trong bệnh viện" Câu nói này anh đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Thiếu Tiên mà nói, rồi sau đó anh nhìn lại Chí Huy
"Còn cậu thì mượn nhà của tôi để cầu hôn với Bella!.

Làm ơn hai người chịu đầu tư một chút có được không? Đừng để người phụ nữ của mình phải tuổi thân chứ!"
Đương nhiên câu nói của anh đã trực tiếp châm ngòi chọc tức hai người đàn ông đang giúp anh chuẩn bị buổi tiệc.

Hoắc Thiếu Tiên là người bỏ dụng cụ trên tay xuống trước, tức giận quát lớn.

"Lục Diệp Bằng! Cái tên này!.

.

"
Hoắc Thiếu Tiên vừa định đi lại gần Lục Diệp Bằng, thì Chí Huy nhanh chóng tiến tới khuyên can anh.

"Thôi! Chúng ta nhịn cậu ấy hết ngày hôm nay đi, để xem cậu ta khi đứng trước Lam Lam có còn phách lối được nữa không?"
Thật ra trong lòng Chí Huy đã để ý câu nói của Lục Diệp Bằng.

Anh nghĩ anh bạn của mình cũng nói đúng.


Hôm ấy thật sự anh cầu hôn với Bella quả thật quá sơ sài.

Hôm nay cô ấy cũng đến đây dự, chắc chắn nhìn thấy những hình ảnh này, nhất định cô sẽ ganh tị thậm chí sẽ có những suy nghĩ không hay về anh.

Có lẽ anh phải bù đắp cho cô bằng một đám cưới thế kỷ, không để cho bé con của anh cảm thấy thiệt thòi khi ở bên anh.

Giờ phút này,Lục Diệp Bằng đâu còn quan tâm đ ến những lời nói của hai người họ.

Trong đầu anh bây giờ chỉ còn nhớ đến lời nói của Lam Lam lúc sáng, không biết sáng nay cô đã ăn trúng cái gì nữa, tự nhiên nói những lời như thế như cô là đang cầu hôn anh vậy!
Những lời nói đó đáng lẽ phải để cho anh nói chứ?
Tiểu yêu tinh nghịch ngợm này!.

!
Nghĩ đến khung cảnh tối nay thôi, mà lồ ng ngực của Lục Diệp Bằng lại phầp phồng lo lắng đủ thứ.

Lần trước đám cưới,anh không hề cầu hôn cô,đám cưới cũng qua loa.

Điều này khiến anh ân hận vô cùng, nhất định hôm nay anh sẽ bù đắp tất cả,mọi thứ cho cô và đứa con gái yêu quý của anh.

******
Lam Lam dẫn An Nhiên ra sân bay để đưa tiễn Hạ Ninh Triết về nước.

Hạ Ninh Triết nhìn cô với dáng vẻ đầy lưu luyến.

"Lần này anh về đây, chủ yếu là muốn ôn lại chuyện năm xưa với em!.

Nhưng lại bất thành rồi!"Giọng nói của anh mang nhiều sự buồn bã trong lòng.

Lam Lam nở một nụ cười ngượng ngùng, khẽ cất tiếng.

"Hẹn gặp anh vào một dịp nào đó" Ngay sau đó cô liền giới thiệu An Nhiên với anh "Đây là con gái của em với anh ấy".

Lam Lam đưa mắt xuống nhìn An Nhiên, khẽ ra lệnh.

"Chào chú đi con gái".

"Còn chào chú!"An Nhiên nghe xong liền ngoan ngoãn gật đầu cúi chào anh.

Thật ra Lam Lam dẫn An Nhiên đến đây gặp Hạ Ninh Triết, quả thật có mục đích.

Cô không biết anh ấy có thật là chấp nhận buông bỏ tình cảm dành cho cô hay chưa!.

? Nên hôm nay, cô đành bất đắc dĩ giới thiệu An Nhiên với anh.

Chỉ có cách này anh ấy mới tin cô đang có một gia đình rất hạnh phúc.

Hạ Ninh Triết khẽ cong môi, liền xoa đầu An Nhiên.

"Cháu thật dễ thương,An Nhiên rất giống mẹ".


An Nhiên luôn thích được khen,cho nên Hạ Ninh Triết vừa khen cô bé thì An Nhiên đã cười tít cả mắt.

Một giây sau,Hạ Ninh Triết đưa một giỏ quà cho Lam Lam, nhẹ nhàng lên tiếng.

"Anh không thể đến dự sinh nhật của em, còn đây là quà mà anh đã chuẩn bị từ trước".

Rồi Hạ Ninh Triết ngồi xổm xuống nhìn An Nhiên, giọng điệu có chút áy náy.

"Tiểu bảo bối! Cháu cho chú xin lỗi vì đã không chuẩn bị quà cho cháu,chú không biết hôm nay cũng là sinh nhật của cháu".

Sáng nay nhìn thấy Lam Lam dẫn theo một đứa bé tới đưa tiễn anh, thì anh mới chợt nhớ ra hình như con gái của cô cũng sinh cùng ngày cùng tháng với cô.

Vì những chuyện xung quanh, mà anh lại quên chuẩn bị quà ra mắt cho cô bé này rồi! Hôm nay anh phải về bên đó lại khá vội nữa.

An Nhiên là một cô bé hiểu chuyện, lập tức nhìn Hạ Ninh Triết với dáng vẻ vui tươi.

"Không sao đâu ạ! Hôm nay ba của cháu sẽ mua rất nhiều quà cho cháu,mỗi năm ba cháu luôn là người tặng cho cháu nhiều quà nhất".

Thật ra trong lòng An Nhiên lúc nào cũng mong chờ quà từ Lục Diệp Bằng.

Vì anh luôn hiểu con gái muốn gì,thậm chí anh không đơn giản là chỉ tặng một món.

Hạ Ninh Triết nghe xong câu nói của An Nhiên,trong đầu bỗng suy ngẫm giây lát.

Rất lâu sau anh mới hỏi cô bé.

"Nhìn thấy cháu vui vẻ như vậy, chắc chắn ba cháu rất yêu thương cưng chiều An Nhiên rất nhiều có đúng không?"
Anh Nhiên không hề suy nghĩ đã vội vàng gật đầu, trả lời.

"Vâng ạ! Năm ngoái không những ba cháu vừa dự sinh nhật rồi tặng quà cho cháu, mà ba còn dẫn cháu đi du lịch khắp nơi nữa đấy ạ!".

"Vậy sao?"
Đúng như lời phu nhân Nghị Viên nói.

Cả Lam Lam và An Nhiên đều rất thích ở bên cạnh người đàn ông đó, bà còn nói đứa con rể đó của bà luôn dành điều tốt nhất cho hai mẹ con họ.

Nói xong hai chữ đó,Hạ Ninh Triết đã không còn hỏi thêm gì nữa.

Và cũng đã đến giờ anh đi vào bên trong.

Cuối cùng anh ôm Lam Lam lần cuối rồi cũng chào tạm biệt cô, rồi kéo vali rời đi.

Người đàn ông đó đã đi xa rồi, vậy mà An Nhiên nhìn thấy mẹ của mình hình như vẫn còn lưu luyến,cứ nhìn vào bên trong suốt khiến cô bé có chút khó chịu liền lập tức khoanh tay lại,lên tiếng hù doạ Lam Lam.

"Con sẽ về nói lại với ba,là mẹ đã đi gặp người đàn ông khác mà không hề nói cho ba biết".


Nghe xong,Lam Lam bỗng giựt mình liền đưa mắt nhìn xuống An Nhiên.

"Sao!.

? Con nói cái gì?" Càng lúc đứa con gái của cô luôn đứng về phía ba của mình mà chống lại cô.

Nét mặt An Nhiên liền bí xị, tỏ vẻ ấm ức.

"Con thấy mẹ nhìn cái chú đó mãi,chú đó là gì của mẹ vậy?"
"Thì! là bạn ! " Giọng điệu Lam Lam có phần ấp úng trước ánh mắt đa nghi của cô bé.

Lam Lam khẽ nắm lấy tay An Nhiên, rồi cô ngồi xuống nhìn con gái với đôi mắt nghi hoặc.

Cuối cùng hỏi cô bé.

"An Nhiên! Năm ngoái con và ba đi du lịch sao?"
Thật ra từ nãy giờ cô không phải là lưu luyến Hạ Ninh Triết, mà trong lòng cô đang tập trung suy nghĩ đến câu nói An Nhiên lúc nãy.

Cô không nghĩ Lục Diệp Bằng đã thay cô dẫn An Nhiên đi du lịch khắp nơi mà trước đó cô luôn hứa với con bé.

An Nhiên không suy nghĩ liền gật đầu.

"Ba dẫn con đi khắp nơi.

Có lúc ba đi công tác cũng đưa con đi cùng.

Khi mẹ không ở bên cạnh con,ba luôn xuất hiện mỗi khi còn cần,ba không bao giờ bỏ mặc con!.

.

Cho dù ba có hẹn cũng sẽ cố gắng thu xếp đến bên cạnh con hoặc đưa con đi theo cùng với ba!.

" An Nhiên chợt nhớ gì đó, rồi nhìn Lam Lam nói tiếp.

" Năm ngoái ba đưa con sang gặp mẹ,khi ba nhìn thấy mẹ lại không dám gặp mẹ!.

Ba nói mẹ chưa tha thứ cho ba".

Lam Lam sững người.

"Ba nói với con như vậy thật sao?"
An Nhiên gật đầu.

Lục Diệp Bằng này,anh bị gì vậy? Trước khi cô ra đi, mặc dù không biết anh và Dương Tiểu Vy có thật sự đám cưới với nhau không? Nhưng cô chưa bao giờ giận anh hay hận anh dù chỉ một lần.

Người đàn ông này thật sự làm cô tức chết mà.

Nếu như lúc đó anh gặp cô, có phải hai người đã ở bên cạnh nhau sớm hơn rồi không?
Khoảng hai ba phút sau,An Nhiên nhanh chóng thay đổi nét mặt của mình,trở về lại đứa bé ngoan ngoãn,nhanh chóng làm nũng ôm lấy Lam Lam.

"Mẹ ơi!"
Lam Lam có chút ngạc nhiên với nét mặt bỗng nhiên thay đổi của con gái.

"Sao hả.

.


?" Chắc chắn là có chuyện gì đó.

An Nhiên đột nhiên cười tươi rồi hôn lên má của Lam Lam.

"Mẹ định tặng quà gì cho con vậy? Mẹ đã không tặng quà sinh nhật cho con đến hai năm rồi ạ!"
Ngoài quà sinh nhật của Lục Diệp Bằng thì An Nhiên cũng rất thích được Lam Lam tặng quà.

Cho dù ba có tặng bao nhiêu quà giá trị, thì đối với cô bé, quà của Lam Lam mới thật sự đáng giá.

Vì từ khi sinh ra,An Nhiên luôn kề cận Lam Lam ở mọi lúc mọi nơi.

Nên tình cảm cô bé dành cho cô là rất lớn.

Lam Lam hiểu An Nhiên, nhưng trong lòng nghịch ngợm lại muốn chọc ghẹo con gái.

"Chẳng phải có người nói thích quà của ba hơn sao? Vậy còn đòi quà của tôi làm gì nữa!"
Vừa nói cô vừa nắm tay An Nhiên đi lên một chiếc xe taxi.

Trước mặt Lam Lam,An Nhiên luôn tỏ ra một đứa trẻ vẫn còn rất nhỏ.

Vừa vào xe,An Nhiên đã trèo lên người của Lam Lam ôm lấy cô,đương nhiên Lam Lam sẽ tìm một cái tư thế nào đó để cho An Nhiên ngồi trên người mình mà không ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.

An Nhiên úp mặt vào lòng cô, giọng nói non nớt lên tiếng.

"Trên đời này con chỉ yêu mẹ nhất thôi, năm nay con có thể dự sinh nhật cùng mẹ rồi!.

An Nhiên vui lắm ạ!"
Lam Lam ôm con gái vào lòng, cô khẽ đưa tay vuốt tóc con bé, khẽ nói.

"Mẹ cũng yêu con nhất.

An Nhiên có biết mẹ ở bên đó, mẹ nhớ tiểu bảo bối của mẹ nhiều lắm không? Sau này nếu như con có em, mẹ cũng sẽ dành tình yêu thật nhiều cho An Nhiên của mẹ".

Nếu là cô trước đây, cô sẽ thương đều tất cả.

Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay, trong lòng cô cảm thấy rất yêu đứa con gái này, cô rất sợ đánh mất An Nhiên.

Nhất định cô sẽ không bao giờ vì đứa thứ hai mà bỏ quên cô công chúa nhỏ này của cô.

An Nhiên cùng cô vượt qua biết bao nhiêu chuyện,cô con gái này giống như là một sinh mạng của cô vậy, cô cần phải yêu thương An Nhiên nhiều hơn nữa.

An Nhiên cười hì hì.

"Vậy An Nhiên luôn là số một trong lòng mẹ có phải không ạ?" An Nhiên vừa nói vừa đưa tay chỉ vào trái tim của Lam Lam.

Câu nói của cô bé khiến Lam Lam bật cười thành tiếng.

Không nhịn được cô liền hôn lấy bờ má phúng phính của cô bé,cưng chiều nói.

"Đương nhiên rồi! ! Bây giờ mẹ sẽ dẫn cục cưng của mẹ đi mua quà sinh nhật nhé!"
Khoảnh khắc hai mẹ con vui đùa lại lọt vào ánh mắt sắc bén của người tài xế ngồi ở phía trước,anh ta liền nhẹ nhàng cong nhẹ khóe môi nhìn hai mẹ con trong gương.

Nét mặt hoàn toàn bao trùm một màn giá lạnh.